Trước mắt trắng mờ đi, cả người lạnh toát, hơi thở dần trở nên hốn loạn. Hứa Di Nguyệt như vừa nghe được bản án tử hình, lại là bỏ lỡ.
Trợ lý xông vào gọi hai vệ sĩ đỡ cô ra, Hứa Di Nguyệt như có sức lại mạnh mẽ vùng ra khỏi cánh tay. Vì họ không dám làm đau cô nên cô mới dễ dàng chạy đi như vậy. Cô mãnh liệt xông vào bàn ăn vừa nãy, đau khổ cầu xin Hà Thanh Thanh cho mình mượn xe và tiền.
Lường được việc này sớm muộn cũng xảy ra, Hà Thanh Thanh nhanh đưa chìa khóa xe và chiếc thẻ ngân hàng của mình cho cô.
Trợ lý cùng hai vệ sĩ không theo kịp chiếc taxi chở cô nên nhanh chóng điều người thông báo cho Lộ Nguy.
Lộ Nguy trong bàn làm ăn hiếm khi mang điện thoại, anh luôn theo chủ nghĩa hoàn toàn, đặc biệt với những vụ làm ăn quốc tế. Nguyên tắc rất nghiêm ngặt, cả thư kí cũng bị thu lại tai nghe dịch tiếng cơ bản.
Chờ Lộ Nguy kí xong cũng là hai tiếng sau, thư kí nhận được tin thông báo lại anh ngay tức khắc. Dáng vẻ anh phong trần, bình tĩnh sắp xếp trực thăng. Ngọn núi nơi bà nghỉ chân chặng cuối đường cách đây hai tiếng đi xe.
Một phần bà muốn ở gần cô hơn, còn lại nơi này là nơi bà và ông ấy từng ở lại một thời gian.
Khi Hứa Di Nguyệt đến gặp người chăm sóc mẹ mình, điều dưỡng gửi cho cô một bức thư. Lá thư Chu Nhân Tĩnh để lại chỉ có mấy câu:
"Gửi con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-roi/3586338/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.