🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Y tá lấy bông thấm máu trên mặt anh, Lưu Uyển từng học võ với lại ra tay thẳng thắn. Lộ Nguy bắn ánh mắt về phía cánh cửa, nhìn nhỏ con như tiểu loli lại mạnh tay đến như vậy.



Hứa Di Nguyệt cũng đang được viện trưởng Mạt xử lí vết thương.



"Ây dô dô, người trẻ bọn bây thật là, đứa thì không biết bảo vệ cơ thể, đứa thì dũng mãnh như hổ"



Mặt cô cười gượng gạo, cô cũng đâu ngờ Lưu Uyển lại có hành động như thế. Ánh mắt áy náy cùng lo lắng chuyển sang chiếc ghế anh đang ngồi gần đó. Hứa Di Nguyệt nhìn mặt anh bị bầm nhưng vết thương không nặng thế nên cô an tâm tiếp tục nhìn đôi chân mình.



Gai ở bụi hồng dại rất già và khô, có gai đâm sâu vào tận 0,6 mm. Cô chỉ thấy chân hơi mỏi, ngoài ra không còn cảm giác gì nữa.



Lộ Nguy cũng nhìn sang đây, anh nghe viện trưởng Mạt lèm bèm "Cô gái, con không thấy đau sao, vết thương sâu như vậy rất dễ sưng viêm và nhiễm trùng. Mặc dù con không sợ nhưng ông già họ Mạt này cũng thấy mà run"



"Cô không biết đau?" Anh cau mày tiến về phía cô, mắt cúi nhìn cô gái nhỏ.



"Viện trưởng, con bị khiếm khuyết xúc giác cùng hậu vị, không có cảm giác và không cảm nhận được mùi vị thức ăn"



Mạt La đau lòng, dù sao con bé này cũng là người cháu trai mình mang tới, ông rũ bông thấm máu ra.



"Bao lâu?"



Lộ Nguy cứng đờ người hỏi cô như thế, anh cũng không

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-roi/3586331/chuong-17.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Ánh Trăng Rơi
Chương 17: Ôm lấy
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.