Hứa Gia Tiên sinh ra đã cướp đi mọi thứ của cô, cả người anh cả quan tâm và chăm sóc cô cũng bị hại dưới tay chị ruột mình.
Năm cả hai tuổi, Hứa Gia Tiên lên cơn phát bệnh lần hai, cũng là lần trầm trọng nhất. Bác Phùng là người giúp việc nhanh chóng tiêm cho Hứa Gia Tiên mũi thuốc nhưng cũng không ngăn được chứng hưng phấn. Lúc đó Hứa Di Nguyệt được anh cả là Cảnh Cung Sinh đưa về, Hứa Gia Tiên vì thấy cô quá chướng mắt từ lâu, lại cộng thêm đang lên cơn bệnh.
Chị ta dùng dao rọc giấy giấu trong túi áo chạy một mạch đến cô, cuối cùng Cảnh Cung Sinh tinh mắt nhận ra, anh đẩy cô qua một bên thì liền dính một phát dao ngay động mạch cổ.
Hứa Gia Tiên liên tục đâm mạnh vào ngực và bụng anh, anh cả ngã trên một vũng máu vẫn cố giữ tay Hứa Gia Tiên để ả không đến làm hại cô.
Năm đó tuyết đầu mùa nhẹ nhàng rơi xuống, tâm trạng nặng nề của Hứa Di Nguyệt lần đầu tiên sụp đổ. Suốt đêm cô canh giữ thi hài của anh, máu nhuốm đầy chiếc váy trắng.
Vì Cảnh Cung Sinh là do cha mẹ cô bảo hộ, cảnh sát đến điều tra cũng không thể kết tội Hứa Gia Tiên, cha mẹ cô liên tục đưa ra bằng chứng nói con mình bệnh không nhẹ, liên tục nói là Cảnh Cung Sinh chọc tức con mình.
Hứa Di Nguyệt nhớ nhất chính là câu nói của mẹ
"Chỉ là đứa con ngoài giá thú của nhà nội, không đáng để Hứa Gia Tiên lãnh hết."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-roi/3586319/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.