Đường Tử Dục trưởng thành sớm hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi, cậu bé buông cặp sách xuống rồi đi vào, Thẩm Niên tiến lại gần hôn một cái lên mặt cậu: “Bánh tart trứng đã về rồi.”
Tai của Đường Tử Dục đỏ lên, vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo: “Đừng gọi nhũ danh của con.”
“Sao vậy? Nhũ danh mà mẹ đặt cho con không hay sao?”
“Khó nghe chết đi được.”
Thẩm Niên “Chụt” một tiếng, thấy Đường Thừa Tuyên trở về thì nhanh chóng chạy qua, hôn chụt một cái vào mặt anh: “Ba ba có mệt không?”
Đường Thừa Tuyên lại nghiêng mặt bên kia qua: “Lại hôn một cái nữa.”
Hai người ôm hôn nhau xong, Đường Dục Tử không nhìn, lạnh lùng nói: “Đồ ăn sắp nguội rồi, hai người có ăn không?”
Rõ ràng mới tám tuổi, nhưng mặc đồng phục học sinh màu đen rất nghiêm túc giống như người lớn. Thẩm Niên ho khan một tiếng, ngồi vào trước bàn ăn, đá vào chân Đường Thừa Tuyên một cái, vừa thấy anh ngẩng mặt lên, thì chớp chớp lông mi nhìn anh.
Đường Tử Dục trợn tròn mắt, hai người này ăn cơm cũng phải mắt đi mày lại. Cậu bé vội vàng ăn xong rồi nhanh chóng chạy đi, giữ lại không gian riêng tư cho bọn họ, chạy nhanh như bay lên tầng.
Thẩm Niên nhìn thoáng qua bóng dáng của con trai, thở dài: “Có phải bé con hoàn toàn không thừa hưởng một chút ưu điểm nào trên người em hay không?”
Đường Thừa Tuyên trầm tư: “Không phải con rất đẹp trai sao?”
Cô gái ra sức đá anh: “Trong đầu anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-roi-vao-be-tinh/2313902/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.