Thẩm Niên hoảng sợ.
Cô ngẩng đầu nhìn thấy dì Trương thì mới thở phào nhẹ nhõm: “Không có gì đâu ạ.”
Mặt cô không chút tì vết nào, đột nhiên lại xuất hiện một vết thương rất rõ ràng, dì Trương nhìn thấy liền nói: “Trên tầng có một cái hòm thuốc.”
Cô gật đầu, tỏ vẻ không muốn nói chuyện.
Thẩm Niên dùng thang máy lên tầng, trên tay cô còn cầm tài liệu đi vào thư phòng. Thư phòng nhà họ Đường rất lớn, hàng loạt các giá sách đựng rất nhiều loại sách và tài liệu. Cô đi đến chỗ cuốn sách đang được đặt trên góc trong cùng của bàn học, mở ra tới phần bài thi rồi bắt đầu làm.
Trong màn đêm tịch mịch, chỉ còn lại âm thanh của tiếng bút viết trên giấy, Thẩm Niên xoay cổ, đột nhiên cô lật một cuốn sách màu xanh ở bên cạnh, trang đầu tiên của cuốn sách đó là khuôn mặt của Đường Thừa Tuyên.
Bút chì phác thảo ra đường cằm rất thật và gợi cảm, tay Thẩm Niên cầm bút, vẽ thêm vài nét ở chỗ lông mi.
Đột nhiên ngoài cửa truyền tới một tiếng vang nhỏ, Thẩm Niên dừng bút, tuy Đường Trí hiện tại cũng đang ở nhà, nhưng trong thư phòng này chỉ có mình Đường Thừa Tuyên sử dụng.
Hô hấp cô đột nhiên trở nên dồn dập, ngay cả tay đang cầm bút cũng nắm chặt lại.
Giọng nói người đàn ông dịu dàng, trầm thấp vang lên: “Làm không được hay là không muốn làm? Đều là hồ ly ngàn năm, ai cũng đừng nghĩ đùa giỡn với tôi.”
Cơ thể Thẩm Niên bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-roi-vao-be-tinh/2313898/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.