Thịnh Trạch và Khương Du ở bên nhau, là vào năm thứ tư tôi hôn mê bất tỉnh.
Đêm hôm đó, sau khi đưa Khương Du về nhà, Thịnh Trạch một mình lái xe đến bệnh viện rồi ngồi trong phòng bệnh của tôi cả đêm, anh nhẹ nhàng lau mặt cho tôi bằng khăn ấm, nhẹ giọng kể một vài điều vụn vặt.
"Mạn Mạn, hoa linh lan lại nở rồi."
Đó là hoa do tôi trồng.
"Sữa chua vị đào anh mua lại hết hạn rồi."
Đó là thứ mà tôi thích nhất.
"Thuốc giảm đ.au căn bản không thể ngăn được cơn đ.au."
Là tôi mua về cho anh.
Khi Thịnh Trạch nói những lời này, ngữ khí của anh cực kỳ bình tĩnh, vẻ mặt cũng bình thường, bình thường đến mức tôi tưởng rằng Khương Du không xuất hiện, tưởng rằng anh ấy cũng không yêu Khương Du.
Thực ra anh ấy chưa bao giờ nhắc đến Khương Du với tôi, cũng không nhắc đến tôi trước mặt Khương Du.
Khương Du còn không biết là tôi tồn tại.
Che giấu sự tồn tại của tôi, đây là điểm quan trọng nhất trong quá trình truy thê hỏa táng tràng. Nhưng ngoại trừ ánh mắt thất thần khi lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, thì về sau Thịnh Trạch cũng không có xuất hiện biểu tình như vậy nữa.
Anh vẫn phân rõ được đâu là hoa hồng, đâu là tường vi.
Thịnh Trạch cũng không làm ra hành vi lố bịch như bắt thế thân phải ăn mặc theo phong cách của nguyên chủ.
Trong buổi hẹn hò đầu tiên giữa Thịnh Trạch và Khương Du, cô ấy mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-phan-dien/2992453/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.