Cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa tôi và Thịnh Trạch không tính là tốt đẹp, nhưng thực sự là một điểm nhấn trong cuộc sống bình thường của tôi.
Nghỉ hè năm lớp 10, tôi được ba mẹ đưa đến trấn nhỏ ở chỗ bà ngoại. Trời tháng 7 vừa nóng vừa buồn chán, tôi mang rượu mà bà ngoại nấu đến nhà của bà Trương, sau đó nhanh chóng cầm theo giỏ trúc trở về nhà.
Ánh nắng chiếu xuyên qua kẽ lá xum xuê, đổ bóng lốm đốm trên con ngõ dài.
Khi tôi sắp về đến nhà, tôi đụng phải một nam sinh ở góc phố và làm cậu ta ngã xuống đất.
Lúc đó tôi sững sờ một lúc, vội vàng đỡ cậu ta dậy rồi liên tục xin lỗi.
Cậu ta cau mày rồi mím môi:
"Cậu không nhìn đường à? Đau ch.ết tôi."
Tôi muốn phản bác lại, nhưng sự thật là tôi đã đụng trúng cậu ta. Nhìn dáng vẻ yếu ớt gió thổi là ngã kia, tôi đoán có lẽ sức khỏe của cậu ta không được tốt lắm, thế là tôi nắm chặt cánh tay cậu ta:
"Cậu yên tâm, tôi sẽ không trốn tránh trách nhiệm."
Năm phút sau, tôi dìu cậu ta đến sân nhà bà ngoại, sau đó để cậu ta nằm trên chiếc chõng tre dưới bóng cây.
Nhưng vừa đụng tới bả vai thì nghe cậu ta kêu lên một tiếng đau đớn, tôi sợ cậu ta bị thương nên vội xốc lên góc áo, sau đó nhìn thấy vết bầm màu xanh tím trên người cậu ta.
Tôi tròn mắt ngạc nhiên:
"Tôi chỉ đụng nhẹ thôi mà, sao có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-phan-dien/2992450/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.