Thịnh Trạch ngất xỉu được đưa vào bệnh viện.
Tôi nghĩ nguyên nhân là vì anh mệt mỏi rồi dầm mưa, tôi lại còn nhờ anh xếp lego cả đêm giúp tôi nữa.
Sáng sớm tỉnh lại, tôi thấy anh sốt cao không tỉnh rồi dựa ở bên ngoài cửa phòng ngủ của tôi, tôi chỉ gọi cho xe cấp cứu và trợ lý riêng của anh ấy.
Trợ lý là người đến trước, khi thấy tôi đẩy vali như sắp rời đi thì lịch sự hỏi:
"Bác sĩ Giang, cô không cùng đến bệnh viện sao?"
Tôi nhặt chiếc chìa khóa trên bàn, sau đó nhìn Thịnh Trạch đang bất tỉnh và cười nói:
"Không."
Trước khi xe cấp cứu đến, tôi đã tự đặt một chiếc xe taxi rồi tùy ý tìm đến một căn nhà mà Thịnh Trạch đã tặng cho tôi.
Trong những năm qua, Thịnh Trạch đã tặng cho tôi rất nhiều thứ, đủ loại trang sức đắt tiền, đủ loại tài sản lớn nhỏ, còn có những loại túi hàng hiệu mà tôi không biết, và cả những chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn mà tôi chưa đụng tới bao giờ.
Tôi đem bán toàn bộ chúng đi.
Nhìn vào dãy số trong tài khoản, tôi có thể yên tâm là cả đời này sẽ không phải vất vả lo ăn lo mặc.
Tôi dự định sẽ ra nước ngoài tiếp tục học tập, rời xa cuộc sống của nam nữ chính.
Tôi ghé qua nhà hàng nhỏ mà Thịnh Trạch thường dẫn tôi đi. Món tráng miệng nổi tiếng nhất ở đây là bánh kem sữa chua đào màu vàng mà tôi yêu thích.
Khi thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-phan-dien/2992439/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.