Cô hớt hãi chạy thật nhanh đến vùng cấm địa quân Minh Đại, hét lớn:
- Cứu tôi, cứu tôi với, có người đang rượt đuổi.
Bọn lính vừa nghe động tĩnh lạ liền xách súng chạy ra, ngắm nòng vào phía cô.
- Ả ta là ai?
- Hình như từ bên phía Quảng Tiến.
Họ tiến đến cảnh giác giựt mạnh cổ cô xuống đất, tra hỏi:
- Mày là ai hả?
Cô hoảng loạn khóc thét lên tức tưởi, giọng nói đau khổ:
- Bọn quân An Nguy, lũ s*c v*t đó định hãm hiếp tôi, cứu với.
Họ vẫn không buông lỏng cảnh giác, liền lấy bộ đàm liên lạc với bên cục trưởng rồi đưa cô vào ngục giam.
Cô sợ hãi ôm mình ngồi co ro một góc ngục, không dám nhìn mặt ai.
- Điếm à?
Tên cục trưởng đi đến, nhận ra là dân Quảng Tiến liền chê ghẹo nói.
Một tên quản ngục mở cửa cho hắn bước vào, hắn ngồi sụp xuống, nâng cằm cô lên, ngắm nghía một lúc rồi nói:
- Hửm? Dáng người không tồi, dù có là điếm thì vẫn có thể bán cho bọn thương gia.
- Thưa, nó là dân Quảng Tiến, liệu nó có thông đồng gì với quân An Nguy không?
Tên cục trưởng nhíu mày nhìn cô, đột nhiên tát thẳng một bạc tay thật mạnh rồi nói:
- Ha, nó yếu đuối như thế, làm gì có thể qua mặt được chúng ta, bọn thương gia trên sàn đấu đang rất khao khát một tên thiếu nữ, vừa hay có "mồi lạ".
Ánh mắt cô có chút xao nhãn, vừa cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-noi-vien-dang-co-chung-ta-van-cho-nhau/2899892/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.