Trời đã tối mịt, thậm chí bây giờ chẳng còn nghe tiếng xe chạy chim hót, vì là đầu thu nên gió rất lạnh, cô vừa bước ra khỏi xe liền rùng mình vì lạnh.
Vệ Quân tiến đến đứng cạnh cô, nhìn sơ qua người cô một cái, sau đó liền nói:
- Em khoác lên người chiếc áo khoác của tôi mà vẫn lạnh sao? Chẳng phải cơ thể không tốt à?
Cô vội lắc đầu, liền giải thích rằng Quảng Tiến bình thường đều không lạnh như vậy, chỉ là tối nay trời cũng hiu hiu lạnh vì sắp chuyển mưa nên bất giác cô không thích ứng kịp, dù sao cũng mới đến đây được 1 2 ngày thôi, đây là chuyện thường tình.
Hắn không buông tha cho cô dễ dàng như vậy, liền nói rằng lát nữa sẽ tự tay nấu cho cô một ít nước gừng nóng để uống cho ấm người, làm cô bất lực không biết nên nói gì.
Lúc trước một hai ở khu căn cứ trên núi rừng, cứ được anh cưng chiều lo lắng từng chút mà cô mở miệng ra toàn than phiền, bây giờ lại chỉ nghe một lời của người đàn ông xa lạ không quen không biết mà không đáp trả.
Kiếp này nợ Tạ Đăng Khôi nhiều quá rồi, biết thế cô nên xác định tình cảm nhanh nhất mới đúng, bây giờ lại phải trong tình huống đau khổ thế này.
Biệt thự này cách khá xa xưởng may của anh làm việc, chắc sẽ rất lâu cô mới được đến đó lần nữa.
Hắn đang đứng trước cổng biệt thự, trực tiếp dùng chìa khóa mở cửa, vừa mở trong màn đêm, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-noi-vien-dang-co-chung-ta-van-cho-nhau/2899876/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.