11.
Tôi và Hứa Ngôn cùng vài nhân viên công tác ngồi tại phòng hội nghị, nhìn từng người, từng người đi vào casting.
Các cô ấy người thì diễn đoạn bị bắt nạt, bất lực và đau khổ, người thì thử vai thủ phạm ác độc và càn rỡ. Có mấy diễn viên cũ kỹ năng diễn xuất của họ thật sự xuất thần nhập hóa, diễn vai kẻ bắt nạt một cách sống động khiến tôi toát mồ hôi ướt sũng cả người.
Trong góc khuất bàn tay Hứa Ngôn nắm lấy đôi tay đang run rẩy của tôi. Tay anh ấm áp khô ráo, tôi hơi run nhưng không muốn thoát ra.
Ngày đầu tiên thử vai rất nhanh đã kết thúc, tôi đang chuẩn bị về nhà đột nhiên một nhân viên đẩy cửa vào nói: “Đạo diễn Hứa, Lục Trân Châu đã ký xong hợp đồng, muốn gặp anh một chút.”
Sau khi gõ cửa ba cái, Lục Trân Châu đẩy cửa đi vào, khuôn mặt tràn đầy vui sướng và kích động của cô ta khi nhìn thấy tôi đổ nhiên méo xệch.
“Sao cô lại ở đây?”
Nhân viên bên cạnh có lòng tốt giới thiệu với cô ta: “Vị này là cô Noãn Dương, cũng là biên kịch của ”
“Biên kịch Noãn Dương, cô là biên kịch Noãn Dương…”
Lục Trân Châu không thể tin nổi, bắt đầu sợ hãi. Cô ta vọt tới trước bàn, cầm một phần kịch bản lên nhanh chóng lật ra đọc.
“Cô cố tình đúng không? Cô muốn hại tôi?”
Tôi bày ra vẻ mặt vô tội: “Cô Lục, nếu cô không muốn thì sẽ không ai bắt ép cô ký được.”
“Tôi không diễn, tôi không thể diễn vai này được …”
Cuối cùng Lục Trân Châu cũng ý thức được cô ta chủ động ngã vào cạm bẫy mà tôi tỉ mỉ đặt ra. Cô ta vô cùng lo lắng đi qua đi lại, lẩm bẩm một mình như bị thần kinh.
“Tất nhiên cô có thể bỏ vai, chỉ cần đền tiền bồi thường vi phạm hợp đồng là được.”
Phí bồi thường vi phạm hợp đồng không hề nhỏ, đại khái nhiều hơn số tiền cô ta kiếm được từ khi gia nhập làng giải trí đến nay.
Hứa Ngôn không ngẩng đầu, “Cô Lục, tôi muốn nói cho cô biết nếu cô bỏ vai là vi phạm hợp đồng, ngoại trừ đền bù chi phí vi phạm hợp đồng ra tôi còn có thể công bố với công chúng hành vi của cô.”
Ngụ ý, đạo diễn Hứa không vừa mắt với cô ta thì người khác cũng không dám mời cô ta tham gia đóng phim.
Lục Trân Châu rơi vào ngõ cụt, sụp đổ.
12.
“Vừa nãy chúng ta như vậy rất giống vai phụ độc ác trong truyện.”
Quầy thịt nướng đêm khuya, tôi mở một lon bia đưa cho Hứa Ngôn.
“Làm việc sai trái thì sẽ phải trả giá, đó là sự thật mà mẹ đã dạy tôi khi còn nhỏ.”
“Vậy tôi cố ý tiếp cận Tống Mộ Hàn, lừa dối anh ta năm năm có tính là sai không?”
Hứa Ngôn nở nụ cười: “Có tính, nhưng không liên quan đến tam quan đạo đức.”
Tôi nghi ngờ nhìn anh.
“Đơn giản là vì chuyện em yêu đương với Tống Mộ Hàn thậm chí suýt chút nữa đính hôn làm cho tôi rất khó chịu.”
Tôi mất cả phút mới tiêu hoá được câu nói của Hứa Ngôn. Hình như Hứa Ngôn rất hài lòng với dáng vẻ ngây ngốc của tôi, ý cười hiện lên trong đôi mắt màu hổ phách của anh.
Anh vươn tay, còn chưa chạm đến tôi thì tiếng động bên cạnh thu hút sự chú ý của chúng tôi.
Một đám thiếu niên, thiếu nữ cười nói vui vẻ, bao vây một nữ sinh.
Ánh mắt khiếp đảm, mê man của cô bé khiến tôi như rơi vào hầm băng. Tôi sửng sốt vài giây sau đó đuổi theo như điên.
“Lục Noãn!”
Hứa Ngôn đuổi theo, nắm lấy bàn tay run rẩy của tôi. Cũng một đêm khuya vắng, cũng con hẻm tối tăm. Cô bé bị chặn ở cuối con hẻm, ôm cặp sách nhắm mắt lại, dường như đang chờ cái tát giáng xuống.
“Mấy đứa đang làm cái trò gì vậy!”
Động tác của người trong hẻm nhỏ dừng lại.
Tôi thoát khỏi bàn tay của Hứa Ngôn chạy vào trong, ôm chặt cơ thể mỏng manh của cô bé như đang ôm lấy bản thân bất lực năm đó.
Giọng của Hứa Ngôn lạnh lùng: “Em gái tôi đến giờ này vẫn chưa về nhà, hoá ra là do các cô các cậu bắt nạt nó ở đây à, ngày mai tôi sẽ đến trường gọi phụ huynh toàn bộ cô cậu ở đây!”
Mấy người nhìn nhau, ngay lập tức giải tán.
“Không sao đâu, không sao đâu.” Tôi vỗ nhẹ lưng trấn an cô bé.
Cô bé do dự sờ tay lên má tôi: “Chị ơi, sao chị lại khóc?”
13.
Tôi và Hứa Ngôn đưa cô bé về nhà. Trước khi đi tôi để lại số điện thoại cho cô bé dặn: “Nếu em bị bắt nạt nữa thì gọi vào số này, chị sẽ cố gắng hết sức để giúp em.”
Tôi dừng lại một chút rồi bổ sung: “Chị đã tham gia vào các dự án chống lại bạo lực học đường, với cả chị có rất nhiều tiền vì vậy không cần nặng lòng. Nếu gặp bất cứ vấn đề gì cứ tìm chị, không cần sợ hãi.”
Tôn Tiểu Thiên gật gật đầu: “Cảm ơn chị Lục ạ, cả anh trai nữa ạ.”
Trên đường về nhà, đột nhiên Hứa Ngôn nói: “Tiền viết kịch bản mấy năm nay hẳn là em tiêu hết vào việc quyên góp nhỉ.”
Không chỉ vậy mà còn có cả tiền Tống Mộ Hàn đưa cho tôi, hầu hết đều được tôi quyên góp cho các dự án liên quan đến việc giúp đỡ các nạn nhân của bạo lực học đường.
Tôi nói: “Dì Ngôn đã kể với anh tất cả những gì tôi đã trải qua trước đây phải không?”
Hứa Ngôn lắc đầu: “Sự việc liên quan đến em là chuyện riêng tư, bà ấy chỉ kể sơ qua, chỉ là Lục Noãn, thực ra mấy năm nay anh luôn để ý đến em.”
Trong bóng đêm dịu dàng, Hứa Ngôn nhìn tôi chậm rãi kể lại chuyện cũ.
Trở về nhà trong kỳ nghỉ hè đại học năm nhất, Hứa Ngôn thường xuyên nghe thấy mẹ nhắc đến một cô gái tên là Lục Noãn.
“Đứa bé ấy quá đáng thương, thành tích trước đây vô cùng tốt, lại là một đứa vui vẻ, vậy mà bị đám lưu manh kia huỷ hoại hoàn toàn, ôi chao, mẹ thực sự muốn nhận cô bé ấy làm con ruột.”
Hứa Ngôn cũng có hơi chú ý đến, cho nên anh vụng trộm đi tìm tôi, lại vừa vặn bắt gặp cảnh tôi mạo nhận thân phận kia. Chẳng những anh không vạch trần tôi mà còn giúp tôi che đậy một số việc vặt vãnh.
Sau đó Hứa Ngôn âm thầm theo dõi tôi. Anh nhìn tôi từ một đứa gần như bỏ lỡ hai năm học nỗ lực dùi mài thi đậu đại học Bắc Kinh.
Anh nhìn tôi và Tống Mộ Hàn yêu nhau ngọt ngào, trong mắt anh hoàn toàn là sự tĩnh mịch. Anh ngồi dưới hội trường nhìn tôi bị Lục Trân Châu vạch trần, vừa uống rượu vừa cười. Nụ cười ấy so với khóc còn khó coi hơn.
Sau đó tôi chia tay với Tống Mộ Hàn. Và anh cũng chính thức xuất hiện trong cuộc đời của tôi.
Hứa Ngôn nói: “Lục Noãn, em muốn trả thù đám người kia ra sao anh sẽ giúp, nhưng mà anh cũng có tâm tư của mình. Anh không hy vọng chỉ vì trả thù bọn họ mà em chôn vùi sự nghiệp của bản thân, vì loại người này không đáng.”
Đây chính là sức quan sát đỉnh cao của đạo diễn tài hoa, tất cả những suy nghĩ tăm tối của tôi không che giấu nổi anh.
Hứa Ngôn vươn tay ra không khách khí mà vò rối tóc của tôi, không đợi tôi nổi giận, anh cực kỳ tự nhiên nắm lấy tay tôi.
“Lục Noãn, bây giờ anh vô cùng may mắn, may mà năm đó em không trở thành em gái của anh, nếu không bây giờ anh làm gì còn cơ hội theo đuổi em.”