Bảy ngày sau, ta mang bản đồ giao cho Lưu Nguyên Huy.
Lưu Nguyên Huy kinh hỷ xem xét, sau đó ôm lấy ta, hưng phấn mà nói: “trẫm thật cao hứng, không ngờ rằng có ngày mình tìm được bảo tàng, Nguyệt, nói đi, ngươi muốn ta ban thưởng gì nào?”Hắn sủng nịch hôn lên tóc mai ta.
“Không cần gì cả, chỉ cần hoàng thượng đừng quên thay sơn trang khôi phục danh dự.” ta nhìn đôi mắt vì mừng rỡ mà tỏa sáng lấp lánh của hắn – chậm rãi trả lời.
“Chuyện đó là đương nhiên, đợi thu được bảo tàng vào quốc khố, trẫm cũng có đủ lý do để thuyết phục triều thần rồi.”
“Hoàng thượng, quân vô hí ngôn” (làm vua ko đc nói dóc – trẻ nó cười vào mẹt)
Hắn sững sờ, dường như cảm nhận được sự gấp gáp của ta, sau đó cười cười trấn an: “Đúng, quân vô hí ngôn.”
Ta biết, ta chỉ có thể vì gia tộc của rmình mà làm được đến chừng này thôi…
Năm Thiên Hưng thứ mười hai, là một năm khiến lòng người khó quên.
Ta ngồi trong phòng, tỉ mỉ vuốt ve thanh nhuyễn kiếm bên hông
Ta rất yêu thích thứ vũ khí mềm dẻo sắc bén này, nó là thứ duy nhất khiến ta cảm thấy sự ôn nhu trong đấy.
Ta đứng dậy, đi qua hành lang treo đầy lụa đỏ, hoàng cung hôm nay khắp nơi đều đỏ rực, bởi vì lúc này, tại chính điện, đang tiến hành hôn lễ của Lưu Nguyên Huy.
Ta lại chạm vào thanh kiếm bên hông, xúc cảm buốt lạnh theo đầu ngón tay truyền vào tim, thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-noi-day-nuoc/2782418/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.