3 – Lựa chọn những gì chúng ta đã lựa chọn thì phải gánh vác trách nhiệm mà chúng ta phải gánh vác.
Nửa đêm tôi tỉnh dậy đi vệ sinh, ánh trăng chiếu vào giường của Quân Lương, đột nhiên tôi phát hiện trên giường không có người!
Bỗng chốc ý nghĩ lóe lên trong đầu làm tôi sợ hãi, mồ hôi chảy đầm đìa. Tôi không bận tâm đến Đường Nguyên Nguyên mà giơ tay bật đèn. Quả nhiên cô ta trùm chăn che đầu rồi tức giận hét lên:
- Tống Sơ Vi, sao cậu lại thất đức như thế hả? Đi vệ sinh mà cậu không biết bật đèn bàn sao?
Tôi không còn bụng dạ nào so đo với cô ta, càng không có thời gian để giải thích với cô ta. Tôi tiện tay kéo lấy cái chăn choàng lên người rồi lao ra ngoài.
Trong vài phút ngắn ngủi leo lên sân thượng, tim tôi đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không biết là đang cầu nguyện hay đang tự nói với mình mà miệng cứ lẩm bẩm, nghe kỹ mới biết thì ra tôi đang gọi tên Quân Lương.
- Quân Lương, đừng mà, mình xin cậu...
Tôi nghe nói sau khi trưởng thành con người mới biết nức nở. Khi chúng ta còn nhỏ, tất cả chỉ là gào khóc.
Khi đặt chân lên bậc thang cuối cùng, tôi nghe thấy tiếng nức nở. Không biết vì sao khoảnh khắc ấy, trái tim quặn thắt của tôi bỗng chốc dịu xuống.
Vẫn có thể khóc được là tốt.
Tôi đứng trong bóng tối rất lâu, cũng im lặng rất lâu, đến tận khi toàn thân lạnh đến đông cứng mới quay người đi xuống. Từ đầu đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-noi-da-lang-quen/88188/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.