Chuyến bay hạ cánh, mọi người đều thức dậy chuẩn bị tinh thần xuống máy bay chỉ có cô bé nhà mình là ngủ quên trời quên đất.
Hoàng Nam khẽ kêu mấy lần đều vô ích trả lời lại tiếng gọi của anh chỉ toàn là sự im lặng.
Đã ổn định xong xuôi mọi người lần lượt bắt đầu đi xuống từng người một còn Trang Nhi vẫn chìm đắm trong giấc mộng.
Hoàng Nam bất lực chỉ biết nhìn cô rồi cười một cái chẳng còn cách nào khác ngoài việc bế cô ra lấy hành lí rồi nhanh nhanh về nhà bởi trời cũng đã khuya.
Hoàng Nam lại một lần nữa đánh nhẹ vào vai cô, miệng ghé sát vào tai:
“Dậy đi, tới nơi rồi không là anh bế em đi luôn đấy nhá”.
“…”
Lực bất tòng tâm cô nàng nhà mình đối đáp lại bằng cách quơ cánh tay qua lại rồi trúng vào mặt anh chàng. Không có từ gì diễn tả được hoàng cảnh lúc này ngoài hai từ “Bất Lực”.
Không chờ đợi, không gọi, không kêu gì nữa anh đứng dậy dứt khoát rồi bế cô lên trong sự ngỡ ngàng của nhiều hàng khách còn trên máy bay. Có bà cụ nhìn thấy, bà bật cười, nói:
“Em gái cháu ngủ say thế???”
Anh nhìn bà cụ trông đứng hình mấy giây rồi trả lời thản nhiên:
“Vâng ạ, vợ cháu”.
Bà cụ liền bàng hoàng bất ngờ có chút ngượng nghịu không nói thành lời. Vài giây sau bà đáp:
“Bà mắt già lẩm cẩm, cháu thông cảm nhá”
Anh cười rồi quay đi bế cô xuống máy bay trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-nho-chieu-sang-ca-trai-tim-anh/2661219/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.