Nếu cô cứ ngủ mãi thì sẽ không biết được nước mắt đã từng rơi.
Đêm khuya đến nhanh hơn cả tưởng tượng của Hướng Viễn. Trời đã trở lạnh, thế giới ngoài kia, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Lá cây xào xạc, không nỡ rời cành nhưng cũng đành theo gió bay khắp nơi. Có một phiến lá trôi vào trong qua khe cửa sổ hè mở, Hướng Viễn nhặt lên ngắm nghía, đáng tiếc là vẫn còn xanh mơn mởn nhưng đến lúc đi rồi thì cũng chẳng làm được gì.
Diệp Quân gọi điện về nói, đêm nay cậu ở lại Cục Công an để điều tra manh mối vụ án của anh trai với đồng nghiệp. Trước khi dập máy cậu còn an ủi Hướng Viễn: "Chị ngủ ngon nhé, đừng sợ, tất cả sẽ ổn thôi".
Diệp Quân không biết rằng, bây giờ Hướng Viễn đã chẳng còn sợ gì nữa. Khi không còn đường để đi, cồ mới sợ, bây giờ đã đến đường cùng thì cồ đã rõ phải đi tiếp thế nào. Trước đây cô chỉ muốn đi con đường của mình thật suôn sẻ nhưng chính Diệp Khiên Trạch đã bóp chặt trái tim cồ và tiến lên bước từng, bước một, còn cồ thì cứ lùi dần, cuối cùng đã đến ngày hôm nay.
Thời niên thiếu khi chưa biết mùi vị biệt ly, anh đã nói, "chúng ta mãi mãi không bao giờ xa nhau" và Hướng Viễn đã đáp "được".
Giang Nguyên và Diệp gia bên trong thì đầy ưu tư, còn bên ngoài toàn những bất trắc, anh nói, "anh mệt quá rồi, em kéo anh đi" và Hướng Viễn đã đáp "được".
Dưới ánh trăng lúc tỏ lúc mờ trong thành phố này, anh nói, "em lấy anh nhé" và Hướng Viễn đã đáp "được".
Mỗi lần tranh cãi rồi làm lành, anh nói, "từ nay về sau, chúng ta sẽ sống hạnh phúc, được không?" và Hướng Viễn đã đáp "được".
Khi Diệp Linh chết, anh nắm chặt mặt Quan Âm đứt cồ rồi nói, "hãy để anh thế này đi" và Hướng Viễn đã đáp "được".
về sau, anh nói, "xin lỗi, anh tìm thấy sự an ủi và niềm vui ở Viên Tú" và Hướng Viễn vẫn đáp "được".
Cái gì cồ cũng đáp ứng, cái gì cô cũng tự mình nuốt xuống, cả thế giới đều thấy đó là do cô không thể từ bỏ danh lợi được. Cồ yêu tiền nhưng chỉ cần cồ muốn thì kiếm ở đâu mà chẳng được? Tiền có thể khiến cô nhẫn nại hết lần này tới lần khác được ư? Chính Hướng Viễn cũng không tin mình lại ngu ngốc đến thế, chính cô cũng không tin mình lại yêu người đàn ông ấy đến thế.
Khi Diệp Khiên Trạch đã lấy lại trái tim mình khỏi tay Hướng Viễn thì cồ vẫn an ủi bản thân rằng mình vẫn còn thân xác anh. về sau đến thân xác anh cũng dần một xa, Hướng Viễn tự nhủ, ít ra thì mình còn tiền. Nếu đến thứ còn lại mà anh cũng không chịu buông tha thì cồ đã nói rồi, cô sẽ giết anh. Cồ nói được là làm được. Không phải vì không còn lựa chọn nào sáng suốt, lý trí hơn mà bây giờ cô muốn anh phải chết! Yêu thì sao? Bây giờ, nỗi hận của cô sâu hơn cả yêu.
Đằng Vân mang đến nguyện vọng thứ ba của Diệp Khiên Trạch, tất nhiên Hướng Viễn sẽ khiến anh hài lòng và đây là lần cuối cồ nói từ "được" với Diệp Khiên Trạch. Anh muốn chết, cồ sẽ cho anh toại nguyện, cô sẽ không đụng đến Viên Tú nhưng giống yêu nghiệt trong bụng cồ ta không có trong nguyện vọng của anh.
Đếm ấy, Hướng Viễn chìm vào giấc ngủ nhanh. Cô đã nằm mơ rất nhiều, rất nhiều. Trong mơ, đủ mọi cách chết của Diệp Khiên Trạch cứ lần lượt diễn ra, kiểu nào cũng đầm đìa máu chảy. Hướng Viễn đã có được sự thỏa mãn và khoái cảm rất lớn khi im lặng quan sát nhưng khi tỉnh dậy, cô lại thấy gối đầu ướt một thoáng. Nếu cồ cứ ngủ mãi thì sẽ không biết nước mắt mình đã từng rơi.
Cồ nhấc lên cái thứ tội lỗi đã phá giấc ngủ của mình - di động. Trong đó có một mẩu tin nhắn vừa gửi đến từ một số di động lạ, trong đó là dãy số tài khoản Ngân hàng Nông nghiệp cũng rất lạ.
Hướng Viễn quỳ gối ngồi trên chiếc giường hoa tím, trong ánh sáng của màn hình điện thoại, gương mặt cồ mờ ảo lạ thường, số đuôi của nó là "7714", người Lĩnh Nam mê tín, kỵ nhất là con số "4", còn "7" lại gần với "si" trong tiếng địa phương, cũng không được ưa thích nên con số như thế chắc là loại rẻ nhất, mới nhìn đã biết là dùng tạm, còn Ngân hàng Nông nghiệp lại là ngân hàng đăng ký tài khoản và kiểm tra qua mạng dễ nhất, cồ biết việc đó chứng tỏ điều gì. Nhưng, Đằng Vân hạ thủ chưa? Diệp Khiên Trạch sẽ chết thế nào? Sẽ rơi từ cao xuống như mẹ ruột của anh, xác không nguyên vẹn? Hay chết đuối như cậu em A Dĩ của Hướng Viễn, thân thể trương phình? Hay là máu chảy đầm đìa như Diệp Linh, rút cạn sinh mệnh từng chút một... Màn hình di động đang trở nên mờ mịt trong mắt Hướng Viễn, dần biến thành một góc mặt nghiêng nghiêng thuần khiết như ánh trăng bao năm trước của anh, khóe mồi gạn nụ cười, đầu mày cuối mắt như có tình cảm đong đầy.
Hướng Viễn đột ngột bám nút gọi lại như lên cơn điên, tiếng tút tút vang lên, xa vời như thể gió từ mặt biển thổi đến. Di động của Đằng Vân đã khóa máy, còn số này cô có thẻ gọi được không?
"Mở"
"Bảo Đằng Vân nghe máy, bảo anh ta nghe máy ngay lập tức!"
Khi ấy Hướng Viễn ngỡ như mình đã phải đợi rất lâu, về sau mới biết kỳ thực cũng chỉ trong tích tắc.
"Hướng Viễn, cồ hối hận rồi à?", giọng nói bình thản của Đằng Vân toát lên sự thương xót.
Hối hận ư? Diệp Khiên Trạch còn sống không?
Cồ cũng chỉ đang đứng trên bờ vực, một bước là thiên đường, một bước là địa ngục, bây giờ vẫn còn kịp, Hướng Viễn, quay đầu là bờ.
Cồ chỉ nói: "Xin anh... đừng để anh ấy đau khổ".
Không hiểu vì sao, âm thanh phía đầu kia điện thoại bỗng ồn ào và hỗn loạn hẳn.
Không hiểu vì sao, âm thanh phía đầu kia điện thoại bỗng ồn ào và hỗn loạn hẳn.
"Gió nải rồi, Hướng Viễn. Nhớ lời hứa của cồ, Diệp thiếu gia... cồ có gì muốn nói với anh ta không, nếu cồ muốn..."
Hướng Viễn im lặng, tiếng gào thét kỳ dị và tiếng khóc thét thấp thoáng khiến cô mơ hồ thấy điện thoại của mình đã gọi xuống địa ngục. Cô không biết đang xảy ra chuyện gì, cô chỉ nghĩ là, có phải cô vẫn có lời muốn nói? Nếu cồ nói không thì trong những năm tháng còn lại liệu cồ có còn nghe thấy giọng nói của người ấy?
Đằng Vân đã quyết định thay cồ. Khi tiếng nói của Diệp Khiên Trạch vọng đến, Hướng Viễn cắn chặt ngón tay mình, không để anh nghe thấy tiếng khóc mà gió biển đã át đi tiếng nấc nghẹn của cô.
"Là em ư, Hướng Viễn?"
Cô muốn hỏi tại sao người đàn ông ấy lại đối xử với cồ như thế? Cồ muốn nói với người đàn ồng ấy rằng, tồi hận anh, tồi muốn anh
chết!
Thế nhưng thời khắc cuối cùng, cồ chỉ nhớ câu hỏi mà Diệp Linh không ngừng truy vấn: "Diệp Khiên Trạch, có phải anh muốn nói gì với em không?".
"Cặp bờ, cặp bờ... gió lớn quá..."
"Không được..."
"Quay bánh lái về bên này..."
Đầu bên kia hỗn loạn như nơi ở của ma quỷ nhưng những giọng nói tuyệt vọng đó đều không phải Diệp Khiên Trạch.
Khi anh mở miệng, tiếng nói đứt quãng bị gió thổi nát vụn.
Thế nhưng Hướng Viễn vẫn nghe rất rõ. Đến chết cồ cũng không quên câu nói ấy.
Diệp Khiên Trạch nói: "Xin lỗi và... cám ơn em".
Hướng Viễn ngồi trên giường, cầm ống nghe và gào lên nức nở. Tất cả yêu và hận trong phút chốc bị khuấy đảo tan nát trong lốc xoáy của gió bão.
"Anh..."
"Anh nói gì... anh muốn nói gì? Nói đi Diệp Khiên Trạch, trả lời em... Diệp Khiên Trạch..."
Tiếng gió ắt hẳn câu còn lại của anh.
Hướng Viễn lắc đầu thật mạnh. Không, đây không phải kết cuộc cô mong muốn, đây không phải đáp án cồ cần, anh nợ cồ, đời này kiếp này không thể cho qua dễ dàng như thế được. Cồ truy vấn, cồ rơi nước mắt nhưng trả lời cồ chỉ có tiếng gió, tiếng gió điên cuồng như muốn hủy diệt tất cả.
Cuối cùng, điện thoại gián đoạn, tất cả trở về tĩnh lặng.
Hướng Viễn và Diệp Khiên Trạch, bụi trở về với bụi, đất quay về với đất, cuối cùng cũng trở về với tĩnh lặng.
Sáng hôm sau, Diệp Quân mệt mỏi quay về nhà thay quần áo. Đêm qua, cậu chỉ gục lên bàn chợp mắt được một lúc, thời gian còn lại đều họp hành liên miên, thảo luận, thu thập thông tin tìm manh mối rồi lại họp, lại thảo luận.
Sau khi Diệp gia báo án, Cục Công an thành phố G khá xem trọng vụ án Diệp Khiên Trạch bị bắt cóc, ngoài lý do Diệp gia mấy năm nay danh tiếng nồi như cồn ra thì số tiền chuộc kinh khủng như thế cũng là lớn nhất trong vài năm gần đây. Theo nguyên tắc họ hàng không được tham gia vào, Diệp Quân vốn không được tham dự điều tra nhưng cậu cứ nài nỉ mãi, đồng thời xem xét thấy cậu là người hiểu rõ nhất về tình hình gia đình mình nên Cục mới phá lệ cho cậu tham gia vào tổ điều tra. Vụ việc liên quan đến họ hàng ruột thịt của mình khiến Diệp Quân cảm thấy nóng lòng vê tiên độ điêu tra hơn ai hét nên mệt cũng là chuyện bình thường, cũng may cậu còn trẻ, vẫn có thể chịu đựng được.
Dì Dương đang loay hoay quét sân trong vườn nhà. Cơn bão đêm qua đã khiến cả khu vườn ngập tràn lá rụng xác xơ, kính cửa sổ trong phòng khách cũng bị vỡ một mảng. Trận bão đêm qua quá lớn khiến con người không kịp trở tay.
Thấy Diệp Quân trở về, bà liếc nhìn lên lầu, kéo vạt áo cậu, thì thầm: "Cậu lên lầu trên xem thử, bình thường lúc này đã dậy rồi vậy mà... Sáng nay tôi đến gõ cửa, hỏi cồ ấy có cần nấu bữa sáng không nhưng bên trong chẳng thấy động tĩnh gì. Không biết là bị gì nữa".
"Thế sao dì không vào trong xem thử?", Diệp Quân vừa nghe đã cuống lên.
"Ôi trời ơi, cậu chủ nhỏ của tồi, cậu tha tôi với. Cô ấy là ai chứ? Tồi cứ mạo muội xông vào thì cái mạng này còn giữ được không?"
"Dì... Bỏ đi, để tồi đi", Diệp Quân càu mày, chạy lên cầu thang.
Đứng trước cửa phòng Hướng Viễn, cậu cũng không dám liều xông vào, khẽ gõ cửa vài cái, sợ không ai không biết nên hắng giọng gọi: "Hướng Viễn, em đây".
Bên trong đúng như bà nói, tịnh không một tiếng động càng khiến Diệp Quân càng lo lắng hơn. "Hướng Viễn, chị sao vậy? Nếu không lên tiếng thì em vào đấy." Nói xong, cậu ra sức vặn tay nắm cửa, thực ra nó không gài chặt nên sau khi cửa mở ra, vọng vào tai Diệp Quân đầu tiên là tiếng tivi. Hướng Viễn vẫn mặc bộ quần áo hôm qua đang ngồi tựa vào giường, mắt đăm đăm nhìn vào màn hình như thể không hề thấy sự xuất hiện của cậu.
"Chi làm em sợ chết khiếp!", Diệp Quân thở phào nhẹ nhõm. Lúc cậu chạy đến gần mới phát hiện cô đang xem tin tức mới nhất trong thành phố. Trận bão đến bất ngờ đêm qua đã khiến khu vực biển Đài Hải và Chu Giang chịu tổn thất cực kỳ nghiêm trọng, rất nhiều tàu câu cá không kịp tìm nơi trú ẩn đã gặp nạn, những thôn làng ven biển tiêu điều, trận mưa lớn do cơn bão ảnh hưởng cũng khiến nội thành một phen lao đao.
"Thì ra là xem cái này." Diệp Quân thấy cồ tập trung tinh thần nghe tình hình cứu hộ những con tàu gặp nạn trong bản tin, bèn tự mình lẩm bẩm: "Vốn định tìm theo manh mối chị nói nên từ hôm nay bắt đầu dò tìm mặt biển nhưng xem chừng tình hình này thì khó khăn rồi đây. Hướng Viễn, chị bảo anh có bị chuyển sang một con tàu nào đó không? Hay là bọn bắt cóc đã đưa anh lên bờ?".
Nghe đến đây, Hướng Viễn mới có phản ứng, cồ nhìn Diệp Quân một cái rồi đáp: "Chị không biết".
Diệp Quân ngồi xuống mép giường, khẽ hỏi: "Hôm nay là thời gian bọn bắt cóc yêu cầu trao đổi. Tối qua, bọn chủng có liên lạc với chị không?".
Hướng Viễn chậm rãi lắc đầu.
"Chị yên tâm, cả ngày hôm nay em sẽ ở bên chị. Chút nữa sẽ có vài đồng nghiệp cũng sẽ đến đây tiến hành giám sát điện thoại nhà và tình hình xung quanh, có chuyện gì sẽ kịp thời ứng phó."
Diệp Quân nói dứt câu này mới phát hiện ra sắc mặt cô rất xấu, tái nhợt lạ lùng, vài sợi tóc bị nước mắt dính ướt vào gò má.
"Chị khóc à?" Cậu đưa tay ra với vẻ hoảng sợ. Cậu muốn nhìn cho rõ gương mặt đang quay nghiêng một bên của cồ nhưng lại không dám đưa tay đến quá gần.
"Bên em có tin gì không? về anh trai em?", Hướng Viễn tuy tinh thần sa sút nhưng đôi mắt vẫn toát lên sự mong mỏi.
Diệp Quân lắc đầu ủ rũ: "Tạm thời vẫn chưa lần ra đầu mối, chỉ khi bọn bắt cóc chủ động liên hệ mới tính tiếp".
"Chị phải làm sao đây, Diệp Quân?" vẻ thê lương khi Hướng Viễn nhắm mắt lại khiến Diệp Quân cảm thấy thương xót một cách lạ lùng. Chỉ lúc này Hướng Viễn mới tỏ ra yếu đuối, lần đầu tiên cậu thấy mình có thể là nơi nương tựa của cô dù cậu không biết Hướng Viễn hiện giờ đang muốn gì, còn mình có thể cho cô những gì.
Cậu đành nói: "Em sẽ ở đây với chị".
Dì Dương bị Diệp Quân hối thúc, mang sữa tươi lên phòng cho cô. Khi sữa được mang lên, Diệp Quân nói với Hướng Viễn: "Chị uống chút gì đi, cứ thế này mãi thì sẽ suy sụp mất".
Đôi mắt Hướng Viễn vẫn không rời màn hình tivi, cồ uể oải đón lấy sữa từ tay dì Dương, đưa đến bên miệng nhưng chưa kịp uống thì mùi tanh của sữa đã xộc vào mũi khiến cồ không kìm nén được mà nôn khan.
Phản ứng dữ dội của cồ khiến Diệp Quân giật thót mình. Cậu không thể vỗ lưng, cũng không dìu cồ dậy, chỉ mở to mắt nhìn cồ cúi gập người, nôn đến độ trào cả nước mắt, cuối cùng lảo đảo vào nhà vệ sinh, khóa cửa lại.
"Hướng Viễn, chị đỡ chút nào chưa?" Diệp Quân căng thẳng đứng sát ngoài cửa, nghe tiếng nôn ẹo bên trong nhỏ dần rồi có tiếng nước chảy, sau đó Hướng Viễn bước ra, gương mặt đã được lau sạch càng trắng nhợt một cách khủng khiếp.
"Rốt cuộc là bị sao vậy?" Cậu theo sau cồ, hỏi: "Chị ăn uống linh tinh
à?".
"Hôm qua cô ấy có ăn gì đâu, cốc sữa này bình thường mà", bà vội vàng giải thích.
Hướng Viễn khoát khoát tay, ra hiệu Diệp Quân đừng lo lắng, sau đó bảo bà rót cốc nước lọc, ai ngờ cũng chỉ hớp một ngụm mà lại bắt đầu nôn đến xé ruột xé gan.
"Cậu xem đấy, nước cũng không uống được... ôi chao, đúng rồi, hình như hai tháng nay cô không có cái đó, chắc không phải là... ôi trời đất ơi..."
Lời bà khiến Hướng Viễn đang khó chịu vô cùng cũng phải ngước lên. Cồ nhìn bà giúp việc già, ánh mắt trở nên khó hiểu và điên cuồng khiến bà ngỡ mình nói những lời không đúng lúc nên hoảng lên: "Tồi không có ý gì khác, tại vì lúc giúp cô dọn dẹp đồ đạc lâu quá không phát hiện ra...".
"Hai người đang nói gì vậy?" Diệp Quân vẫn là một chàng trai trẻ nên nhất thời không phản ứng kịp, gương mặt hoang mang nhìn hai người phụ nữ vẻ mặt cùng kỳ quặc như nhau.
Hướng Viễn từ bàng hoàng đến nghi ngờ. Hễ cô bận rộn là sinh hoạt không theo quy luật gì cả, kỳ kinh cũng rất dễ loạn, cũng không có ngày cố định, tuy vẫn luôn điều chỉnh nhưng cũng chưa đâu vào đâu. Mấy tháng cuối năm càng nhiều việc hơn, trong lòng cồ cũng có tâm sự, đến nỗi cái phải đến trong hai tháng liên tục vẫn không thấy đâu nhưng cồ cũng không bận tâm gì mấy. Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó, bây giờ càng không dám nên sự bộc trực của bà khiến cồ như người mắc bệnh hiểm nghèo đã nhìn thấy được hy vọng.
Không sai, hy vọng. Cồ còn có thể hy vọng ư? Thật sự là có thể sao? Hướng Viễn cố gắng nghĩ ngợi nhưng tư duy của cồ như bị rối loạn bởi biến cố bất ngờ này. Kết hôn mấy năm, cồ chưa định có con, tuy trong mắt Diệp Khiên Trạch luôn thoáng nét thất vọng nhưng cô luồn cảm thấy vẫn chưa phải lúc, hơn nữa, cồ cũng không cảm thấy mình là người phụ nữ có tình mẫu tử. Thế nhưng, nếu lúc này, mầm sống đang mọc rẽ trong bụng cô mang dòng máu của anh thì tất cả đều như có được một sức mạnh tái sinh, cho dù mất đi tất cả, cuộc sống sau này cồ cũng không đòi hỏi gì thêm. Nỗi hận của cồ, tiếc nuối của cồ, tội ác của cồ, tất cả đều sẻ được đền bù.
Hướng Viễn muốn rơi nước mắt trong chuyền biến đột ngột này. Một đứa trẻ, mày mắt giống anh, lúc mỉm cười giống anh, lúc mỉm cười giống anh, lúc nói chuyện giống anh... Vậy thì sẽ giống cồ ở điểm nào nhỉ? Tốt nhất là đừng giống gì cả, không cần thông minh cũng không cần quá mạnh mẽ, cô sẽ cho "cậu bé" tất cả, có thề cũng sẽ là "cồ bé"...
"Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?", Diệp Quân kéo ống tay áo bà giúp việc hỏi. Cậu ghét cái cảm giác này, khi chỉ mình cậu là mơ hồ không biết gì."
"Cậu bé ngốc, cái này mà cũng không hiểu, vẫn còn quá trẻ con." Bà trêu chọc, sau đó đổi sang vẻ mặt bí ẩn: "vẫn chưa hiểu à? Nếu như là thật thì sau này sẽ có người gọi cậu là chú rồi... Chỉ tiếc là anh trai cậu lại xảy ra chuyện, đến giờ vẫn chưa có tin tức gì...".
"Ý dì là..." Diệp Quân không phải đứa ngốc, cậu đã hiểu, sau đó đờ đẫn nhìn Hướng Viễn.
Đó là chuyện tốt, chuyện tốt của anh trai, chuyện tốt của Hướng Viễn, là chuyện tốt của cả Diệp gia nhưng lại không phải là của cậu, mà là của họ. Diệp Quân cúi gằm mặt, sự chua xót dâng tràn, cậu sợ hãi có một đứa trẻ của cồ gọi cậu là chú nhưng sao cậu có thể ích kỷ đến nhường ấy?
Ba người ôm tâm sự riêng, cứ thế mà lơ đãng qua hết một ngày. Đồng nghiệp của Diệp Quân đến rồi nhưng điện thoại nhà họ Diệp không hề reo vang. Ba ngày tiếp theo vẫn không có chút tin tức nào. Vụ bắt cóc Diệp Khiên Trạch dần dần trở thành một câu đó và vướng mắc, không những chẳng ai tìm ra mà cả bọn bắt cóc cũng im hơi lặng tiếng.
Ngày thứ tư, Diệp Quân bất ngờ nhìn thấy mẫu tin tức mới nhất trên báo: "Ông chủ của Giang Nguyên bị bắt cóc, số tiền chuộc lên đến hơn chục triện". Cậu kinh ngạc vồ cùng bởi việc anh trai cậu gặp nạn, Diệp gia giữ kính như hũ nút, việc điều tra bên cảnh sát cũng được tiến hành bí mật, đám phóng viên đó rốt cuộc đã tìm thấy tin này từ đâu? Cậu lập tức cầm lấy tờ báo đi tìm Hướng Viễn.
"Chuyện của anh đã lên báo rồi, làm sao đây?" Diệp Quân nhét tờ báo vào tay Hướng Viễn. Hiện tượng nôn khan mấy hôm nay của cô không có biến chuyển tốt, cồ cũng không ăn uống gì được, kỳ kinh nguyện cũng chẳng thấy đâu. Dì Dương nói, bà đã sinh hai cậu con trai, mới nhìn đã biết Hướng Viễn như thế chắc chắn là đã có thai. Hướng Viễn lại không dám đi khám, cô sợ hy vọng càng lắm thì thất vọng càng nhiều.
Hướng Viễn đón lấy tờ báo, nhìn lướt qua rồi thuận tay đặt sang bên: "Nếu đã lên báo rồi thì còn làm gì được?". Lúc cồ nói vẫn có nét hoang hoải, song sắc mặt thì đỏ hồng lạ thường.
"Diệp Quân, em đi với chị đèn bệnh viện một chuyên nhé?", cô nhìn Diệp Quân như đã hạ quyết tâm.
Diệp Quân cắn chặt môi, đương nhiên cậu biết Hướng Viễn muốn gì và cồ cũng biết rõ là cậu mãi mãi không học được cách từ chối cồ.
Thế là hai người đến bệnh viện. Lúc sáng sớm họ đã hẹn với bác sĩ khoa phụ sản tốt nhất của bệnh viện tốt nhất thành phố. Diệp Quân chưa hề đến nơi này nên lúc đi bên cạnh Hướng Viễn, cậu thấy rất lạ khi nhiều phụ nữ bụng to vượt mặt đang nắm tay người bạn đời của mình và chờ đợi. Nhìn thấy cảnh đó, cậu bỗng muốn nắm lấy tay người cạnh mình, cho dù không dám nhưng trong lòng cậu cũng có chút an ủi, vì lúc này đây, người duy nhất ở bên Hướng Viễn là cậu chứ không phải ai khác.
Lúc chờ đợi kết quả, Phó chủ nhiên khoa Phụ sản đi lấy kết quả về cho họ. Khi người phụ nữ trung niên có gương mặt hòa nhã tháo khẩu trang và đến trước mặt họ, Diệp Quân cảm nhận được tay Hướng Viễn đang dùng hết sức nắm chặt lấy tay cậu dưới gầm bàn.
"Bác SĨ Châu... tôi..."
Bác sĩ vẻ mặt tiếc nuối: "Bà Diệp, thật sự xin lỗi. Kết quả xét nghiệm cho thấy là âm tính, chị không có thai".
Tay Diệp Quân trở nên rất đau rất đau nhưng cậu biết khi kết quả này thốt ra từ miệng bác sĩ, có người còn đau hơn.
"Không có?" Đồi mắt dài của Hướng Viễn chớp nhanh như chưa hiểu hết câu nói ấy.
"Phải, những hiện tượng như buồn nôn, nôn khan, mệt mỏi, thậm chí kinh nguyệt không có của chị là triệu chứng nghén điền hình, trong y học thường gọi là nghén giả, thường xuất hiện ở những phụ nữ có áp lực quá lớn hoặc tâm lý mong có con quá mãnh liệt. Tồi kiến nghĩ chị nên tiến hành trị liệu và dưỡng sức hợp lý nhưng có điều, hai vợ chồng chị đều còn trẻ, không cần gấp gấp quá."
Bác sĩ chưa gặp Diệp Khiên Trạch bao giờ nên mặc nhiên cho rằng Diệp Quân đi cùng Hướng Viễn là chân mệnh thiên tử. Gương mặt Diệp Quân đỏ bừng nhưng cậu không phản bác ngay mà nhìn Hướng Viễn một cái, sắc đỏ thắm trên mặt Hướng Viễn đã biến mất. Cô đón nhận lời bác sĩ tuyên cáo một cách bình tĩnh đến kinh ngạc.
"Vậy ư? Vậy là tôi nhầm lẫn rồi, xin lỗi đã phiền đến chị, bác sĩ Châu."
Hướng Viễn đứng dậy cáo từ. Cô bước đi rất nhanh khiếp Diệp Quân phải sải những bước dài mới theo kịp.
"Hướng Viễn, đừng như thế, chị và anh sau này còn rất nhiều cơ hội, nhất định sẽ có mà", cậu chỉ biết an ủi như vậy.
Thế nhưng, Hướng Viễn đột ngột dừng lại khiến Diệp Quân va vào người cồ. Cồ lùi lại một bước, dựa vào tường chăm chú nhìn về hướng trung tâm xét nghiệm. Diệp Quân nhìn theo hướng ấy, dần dần, kinh ngạc há mồm ra - trong những người phụ nữ mang thai đang chờ xét nghiệm có cả Viên Tủ và gương mặt quen thuộc bên cạnh cô ta lại là một nữ cảnh sát mặc thường phục mà Diệp Quân quen biết.
Đó là lần đầu Diệp Quân biết được rằng Viên Tú có thai. Cậu biết điều này có ý nghĩa thế nào với Hướng Viễn nên bỗng dưng cậu thấy rất căm hận người phụ nữ chẳng chút liên quan gì đến cậu. Nhưng Hướng Viễn đứng rất vững, cồ nhìn Viên Tú rồi cười thê lương với Diệp Quân: "Không còn cơ hội nữa".
Suốt đoạn đường về nhà, Hướng Viễn không nói không rằng, cũng chẳng chút biểu cảm dư thừa nào trên gương mặt. Vào nhà rồi, cô phớt lờ dì Dương đang bám theo hỏi tình hình mà lên thẳng lầu, Diệp Quân theo sau nhưng cũng bị Hướng Viễn đẩy ra ngoài: "Đi đi, làm việc mà em phải làm đi. Chị muốn nghỉ ngơi một chút".
"Chị bức xúc thì cứ xả ra với em, em không giận đâu, thật đấy, Hướng Viễn, chị đừng dồn nén trong lòng", Diệp Quân vừa nói vừa vận sức giữ chặt cửa, không cho nó khép lại.
"Chị không sao. Chỉ muốn yên tĩnh một lúc không được hả?"
"Đừng..." Diệp Quân vừa mở miệng thì bà đã cầm một hộp vitamin B to xuất hiện sau lưng.
"Tồi có kinh nghiệm rồi. Cô nghe tôi, sản phụ uống cái này rất tốt." Bà không hiểu tình hình nên rất nhiệt tình nhét vào tay Hướng Viễn hộp vitamin B.
Hướng Viễn bỗng cướp lấy, dùng hết sức ném nó ra ngoài: "Cút, cút hết cho tôi!".
Bà vội vã trốn đi, giật mình sợ hãi, đờ ra một lúc rồi cuống quýt chạy xuống lầu.
"Cút!", Hướng Viễn vẫn gào lên sau lưng bà.
"Đừng như thế!" Diệp Quân tiến lên một bước, ôm choàng lấy Hướng
Viễn.
"Cậu cũng thế. Cút! Để cho tồi yên tĩnh một lúc, một lúc thôi, được không?" Tay cô rút khỏi cánh cửa, cố gắng đẩy Diệp Quân ra.
Mặc cồ chống cự dữ dội, Diệp Quân vẫn Ồm lấy cồ thật chặt. Sức mạnh của Hướng Viễn không nhỏ nhưng cậu sợ làm cồ bị thương nên không tránh né cũng không làm gì, chỉ ôm lấy cồ không chịu buông.
Cuối cùng, Hướng Viễn không chống lại Diệp Quân, mắng không đi, đánh không lùi, đẩy cũng không ra, sự tuyệt vọng khiến nước mắt cô đã chảy tràn. Cồ điên rồi, tại sao cồ lại nghĩ mình có con? Cô đã quên mất bao lâu rồi mình không ngủ cùng Diệp Khiên Trạch trên một chiếc giường, thế mà còn dệt mộng tặng chính mình rồi tặng cho mình một niềm vui giả tạo. Đời này kiếp này, cô không còn có được bất kỳ thứ gì thuộc về Diệp Khiên Trạch nữa, ngoài hồ ức của mình.
Diệp Quân vuốt mái tóc cồ, hết lần này đến lần khác. Hướng Viễn dựa vào ngực cậu, rơi nước mắt nói một câu như đang mộng du: "Tha thứ cho em".
Tha thứ cho em.
Ai tha thứ cho ai? Diệp Quân không biết câu này phải nói từ đâu nhưng cậu biết mình đau lòng như xé nát tim gan là vì ai. Và như bị nhập hồn, trong cơn lẩm bẩm mê loạn của Hướng Viễn, cậu dùng môi hút cạn nước mắt trên mặt cồ, từ gò má đến khóe mắt, sau đó đến trán, run rẩy, kéo dài mà cô lại không hề kháng cự. Lúc ấy, cậu mới biết trán cô nóng như lửa đốt...
Trận ốm này của Hướng Viễn kéo dài đến nửa tháng. Cô sốt rất cao, hạ rồi lại nóng, nóng rồi lại hạ, mê man không tỉnh dậy nổi, cũng không dậy được, không còn quan tâm đến chuyện gì nữa. Bên công ty đã biết Diệp gia xảy ra chuyện, Đằng Vân đột nhiên biến mất, Phó tồng Lý và vài lãnh đạo cấp cao thường xuyên túc trực ở nhà họ Diệp. Còn hành tung của Diệp Khiên Trạch càng như đá chìm xuống biển, như thề một người sống sờ sờ thế mà bỗng dưng biến mất khỏi thế gian.
Diệp Quân phải lo việc cả ở Cục Công an lẫn trong nhà, Diệp Bỉnh Lâm cũng đến thăm Hướng Viễn mấy lần. Sự mất tích của con trai lớn khiến ông càng già hơn đến chục tuổi. Việc này khiến Phó tồng Lý và mọi người cũng không nhẫn tâm đẩy đủ các loại văn kiện báo cáo lên người nhà này nữa.
Buổi tối, Diệp Quân thường túc trực bên giường Hướng Viễn, ngắm gương mặt cô trong giấc ngủ lúc mỉm cười, lúc thì chau mày, lúc thì rơi lệ. Thậm chí cậu đã nghĩ, nếu cả đời này cô cũng không tỉnh lại cũng chẳng sao, cậu sẽ ở bên cô suốt đời, đến già, đến chết.
Nhưng ước mơ đó có lẽ mãi mãi không bao giờ thực hiện được. Nửa tháng sau, khi Diệp Quân bò rạp bên giường ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh dậy, trên giường đã không có ai, cậu vội vội vàng vàng tìm kiếm thì dì Dương báo: "Sáng sớm đã dậy, bảo đến công ty làm việc rồi".
Trận ốm này của Hướng Viễn như giấc mộng xuân không lưu dấu vết, khỏi ốm thì mộng cũng dứt. Cô vẫn bận rộn, bàn tay sáng suốt vẫn giải quyết mọi vấn đề, vừa sắp xếp chuyện lớn nhỏ trong cồng ty, vừa tìm kiếm tung tích của Diệp Khiên Trạch.
Trong lúc ấy, Đằng Tuấn có đến tìm Hướng Viễn một lần, truy hỏi tin tức của anh họ Đằng Vân nhưng Hướng Viễn nói: "Nếu cậu gặp được anh ta thì phiền nhắn hộ là tồi cũng đang tìm".
Không bao lâu sau, Diệp Quân nghe nói Viên tú sau một lần đến kiểm tra ở bệnh viện thì đứa con đã mất đi một cách lạ lùng. Nghe nói người phụ nữ đó gào khóc như kẻ điên, luôn miệng nhắc đến tên Hướng Viễn nhưng Hướng Viễn lại ra vẻ không hề quan tâm đến chuyện đó. Viên Tú là người duy nhất có liên quan trực tiếp đến vụ án bắt cóc Diệp Khiên Trạch, đến giờ này vẫn chưa thoát khỏi liên can nên vẫn nằm trong tầm kiểm soát của cảnh sát.
Mề
Trên thực tế, sau khi Diệp Quân biết Viên Tú đã có thai, trong lòng luôn có một cảm giác khó tả, cậu nghĩ mình đã biết được đáp án nhưng bản thân lại không muốn nghĩ đến, cũng không muốn tìm hiểu cho rõ bởi hiểu quá rõ xưa nay chưa bao giờ là chuyện tốt, vậy thì cậu thà là cứ là người ngây thơ.
Hôm ấy, Hướng Viễn đã hẹn trước sẽ về nhà sớm ăn tốt nhưng rất muộn mới xuất hiện. Hướng Viễn bảo cô đi tiễn "người yêu của bạn", "người yêu của bạn" đã đi đến một nước khác rất xa, có lẽ cả đời cũng không đặt chân lên mảnh đất này nữa. Trên đường về, cồ cũng chọn luôn cho mình một chiếc di động mới.
Diệp Quân dè dặt hỏi cô: "Anh cả đã hơn tháng nay không có tung tích gì rồi, cuộc tìm kiếm ven biển có cần tiến hành nữa không? Chị cũng biết việc này rất hao tốn tiền tài và nhân lực mà".
Hướng Viễn ngồi ngay ngắn, cười với cậu: "Diệp Quân, sống phải thấy người, chết phải thấy xác".
Câu này cô đã nói bốn năm.