Cô đã ngỡ hạnh phúc của mình có thể sẽ bắt đầu lại từ đây nhưng chẳng qua đó chỉ là niềm vui sướng điên cuồng trước khi kết thúc.
Hướng Viễn mệt mỏi ngủ thiếp đi trong vòng tay Diệp Khiên Trạch. Trong sự khắc khoải, Hướng Viễn cũng không biết tại sao mình lại ngồi dậy. Gương mặt say ngủ đượm chút bất an của Diệp Khiên Trạch đang kề sát bên cạnh cồ nhưng kỳ lạ là, Hướng Viễn không hề nghe thấy hơi thở của anh, tất cả yên tĩnh đến lạ thường. Trong sự tĩnh lặng như chết, cô lại nhìn thấy người phụ nữ luôn xuất hiện trong giấc mơ của mình từ thời còn thơ trẻ, vẫn mặc bộ quần áo trắng toát, đứng trước cửa sổ và quay lưng lại với cồ.
Cửa sổ chưa đóng, ngọn gió đêm cuốn tấm màn cửa màu trắng tung bay như một đôi cánh trắng cực lớn ve vuốt mãi gương mặt của người phụ nữ đó. Ngoài kia, sắc đêm đen hơn bất kỳ đêm nào khác. Hướng Viễn nhớ rõ, màn cửa sổ màu tím hoa hồng là do chính tay cô chọn nhưng sao bỗng dưng lại biến thành màu trắng toát thế kia? Xung quanh cũng đều một màu trắng toát. Bàn trang điểm không thấy đâu nữa, đèn ngũ cũng biến mất, sách đầu giường cũng không, đến cả người nằm cạnh cô cũng không thấy, chỉ còn một màu trắng toát vô tận và cả người phụ nữ không nhìn rõ mặt kia.
Hướng Viễn biết mình lại chìm vào giấc mơ đó, giấc mơ cồ sợ hãi nhất. Không có tình tiết nào đáng sợ nhưng cô lại lạc mất phương hướng trong màu trắng trống rỗng đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-khong-hieu-long-toi/1843326/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.