Tình yêu là thứ mãi mãi không thể quên lãng nhưng lại có thể từ bỏ được.
Đánh máy:nhocnit TVE
Diệp Quân đi rồi, Hướng Viễn ôm một cánh tay đau nhức đi tắm rửa sạch sẽ. Cô có thể hoá giải sự ngượng ngùng trên mặt nhưng không thể hoá giải cảm giác kỳ lạ trong lòng. Sống đến năm hai mươi lăm tuổi, ngoài vòng tay của mẹ khi còn nhỏ xíu thì đây là cái ôm đầu tiên mà cô cảm nhận được. Chưa có ai từng ôm cô. Bố, em gái, Khiên Trạch, người thân, bạn học, bạn bè, lúc cô vui sướng, lúc bất lực, lúc thất vọng, cũng không có.
Rốt cuộc là từ khi nào mà Diệp Quân của cô đã trở thành một chàng trai có đôi vai mạnh mẽ, lồng ngực cứng cáp như vậy? Cô nhìn thấy cậu trưởng thành, trước mặt cậu, cô luôn là một người chị lớn không gì là không làm được, bao dung chăm sóc cậu em nhỏ yếu đuối nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm thấy thua cuộc vối cậu. Tuy rằng về mặt sức lực thì bẩm sinh phụ nữ là yếu đuối nhưng trong lòng cô vẫn không thể nói rõ rằng đó là hụt hẫng hay an ủi. Đương nhiên, nhiều hơn thế là hoang mang – sự dựa dẫm của Diệp Quân với cô từ nhỏ đến lớn đều rõ ràng như vậy. Cô từng nghĩ rằng, khi lớn dần thì mối quan hệ này tự nhiên sẽ nhạt dần nhưng với cảnh tượng vừa xảy ra, có lẽ cô đã sai. Tình cảm ngưỡng mộ dựa dẫm của Diệp Quân dường như đang tiến về một con đường khác, mà tất cả những chuyện này, chẳng lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-khong-hieu-long-toi/1843302/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.