Chương trước
Chương sau
Vết thương của Dư Dạng không tính là nghiêm trọng, miệng vết thương khôi phục rất nhanh, nghỉ ngơi mấy ngày ở bệnh viện, đợi thầy hướng dẫn bọn họ xử lý xong chuyện của bên bệnh viện thì mấy người họ cùng nhau quay về thủ đô.
Giữa đường Ôn Dụ vì vấn đề của văn phòng luật nên về trước hai ngày. Đầu tiên là vì công việc, thứ hai là sợ Dư Dạng nói nhiều với bản thân mình như vậy không tiêu hoá được.
Sự thật chứng minh suy nghĩ của cô thật buồn cười, càng dư thừa hơn nữa.
Dư Dạng trở về không đến phòng thí nghiệm, nói với thầy hướng dẫn một tiếng rồi nghỉ ngơi một ngày, về thẳng đến căn hộ Tinh Vân. Mấy ngày Ôn Dụ ở nhà một mình, đa số đều ăn ở ngoài với đàn chị, nếu tan làm sớm cũng gọi đồ ăn bên ngoài.
Cô không đoán được Dư Dạng sẽ về nhanh như vậy, rác ở trong thùng rác sáng nay vẫn còn chưa kịp xuống lầu vứt, Dư Dạng thu dọn một lát, nhìn thời gian rồi làm mấy món ăn.
Ôn Dụ đẩy cửa ra, mùi thơm đập thẳng vào mũi. Có khoảnh khắc cô tưởng bản thân đói sinh ra ảo giác, mãi đến khi Dư Dạng bưng món cháo cuối cùng ra, cô mới lấy lại tinh thần, nhận ra bản thân không hề nằm mơ.
Cô đặt túi đựng giấy tờ sang bên cạnh, chạy chậm hai bước muốn nhận lấy cháo trong tay anh. Dư Dạng không cho cô cơ hội nên cô đành phải đợi Dư Dạng đặt đồ trong tay xuống rồi cởi tạp dề ra giúp anh.
"Cánh tay anh còn chưa khỏi hẳn, sao anh còn nấu cơm chi." Ôn Dụ bĩu môi, có hơi tức giận.
"Đã sớm khỏi rồi." Dư Dạng nhíu mày, kéo ghế ra cho cô: "Anh nói rồi, anh sẽ không để bạn gái anh nấu cơm."
Dư Dạng cũng không có ăn nhiều lắm, thời gian một bữa cơm có hơn phân nữa đều nhìn Ôn Dụ chằm chằm.
Mấy lần Ôn Dụ bắt gặp ánh nhìn chăm chú của anh, nhưng tất cả đều bị nụ cười của anh ngăn lại. Thấy cô không nói lời nào, Dư Dạng buông đũa, lại nhìn chằm chằm hơn nữa.
"Anh... anh nhìn cái gì?"
Dư Dạng đúng lý hợp tình: "Em đẹp."
"Nhưng, nhưng anh cũng không thể cứ nhìn..." Nói đến cuối cùng Ôn Dụ bỗng trở nên lo lắng.
Dư Dạng vẫn nhìn cô chằm chằm: "Ưu Ưu, em sợ nên mới chạy phải không?"
Ôn Dụ bỗng chốc ngẩng đầu lên, cô biết anh đang hỏi cái gì, chỉ là không ngờ Dư Dạng sẽ hiểu lầm như vậy, vội vàng xua tay giải thích: "Không phải, em không sợ, em sợ cái gì, em không có lý do để sợ."
"Có." Biểu cảm trong mắt Dư Dạng càng trở nên không kiên định, anh liếc mắt nhìn chằm chằm chỗ khác. Anh sợ nhìn thấy Ôn Dụ ghét bỏ hoặc là nhìn thấy cảm xúc sợ hãi: "Không ai muốn ở bên một người mắc bệnh tâm lý."
Anh trở nên không hề chắc chắn, bắt đầu sợ hãi.
Điều này không phải Dư Dạng trong lòng cô, cô nhíu chặt mày, lần này đổi thành cô nhìn chằm chằm Dư Dạng: "Dư Dạng, anh biết tại sao em thích anh không?"
Dư Dạng lại nhìn về phía cô một lần nữa.
Ôn Dụ cong môi nói: "Dư Dạng em thích, là người tự do nhất và cũng là người ngông cuồng không ai bì nổi nhất. Anh ấy không quan tâm ở phương diện nào, chỉ cần anh ấy muốn thì sẽ đứng đầu. Cho dù bản thân trải qua chuyện tồi tệ, anh ấy cũng không thay đổi bản tính của mình."
"Anh, có lẽ cho đến bây giờ cũng chưa tốt như vậy."
"Anh rất tốt." Ôn Dụ cầm tay anh, kiên định nói: "Trong lòng em anh là tốt nhất."
Dư Dạng bỗng nhiên bật cười, anh nắm chặt tay Ôn Dụ: "Cho nên, tại sao em lại muốn chạy?"
Ôn Dụ: "?"
"Anh giả vờ!" Ôn Dụ phát hiện mình bị lừa nên muốn rút khuỷu tay khỏi tay anh, nhưng cô kéo ra một chút thì anh lại túm về gấp đôi, mặc cô giãy dụa thế nào cũng không trốn thoát được lòng bàn tay anh.
"Anh lưu manh!"
"Cái này mà lưu manh?" Ý cười của Dư Dạng không rõ, anh đột nhiên đứng dậy bế Ôn Dụ lên. Ôn Dụ sợ té nên ôm lấy cổ anh theo bản năng.
Dư Dạng nhìn cánh tay cô, nhân lúc cô chưa phản ứng lại thì nhanh chóng hôn một cái lên môi cô: "Ban nãy là em chủ động, bây giờ cũng là em chủ động, anh chỉ thuận nước đẩy thuyền thôi. Nhưng chuyện anh muốn làm kế tiếp... đến lượt anh chủ động, em cứ thuận theo làm nhé."
"Cái gì!?" Không đợi Ôn Dụ phản ứng lại, bản thân đã bị Dư Dạng bế quay về phòng ngủ. Đợi cô nhận ra điều gì đó thì Dư Dạng đã lấy chân đóng cửa lại, động tác liên tiếp không để cho cô có đường từ chối nào.
"Anh anh anh... Cái kia, như thế, không quá..."
Ôn Dụ căng thẳng mà bắt đầu nói lắp, cô bị đặt lên giường, vô thức quấn chăn, cuộn tròn mình ở chân giường. Lúc này cô không hề có kinh nghiệm nên trái tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Dư Dạng quỳ gối trên giường, bàn tay to lớn kéo cô lại một chút, cúi đầu hôn lên môi cô.
Ôn Dụ bị nụ hôn của anh làm cho choáng váng, ngay lúc cô muốn thả lỏng cảnh giác thì hơi thở ấm áp của Dư Dạng phả vào bên tai cô: "Không quá cái gì?"
"Không an toàn lắm."
Dư Dạng rướn người, Ôn Dụ nằm ở trên giường theo bản năng. Anh cười duỗi tay cầm cái túi nhựa ở trên tủ đầu giường, đổ một hộp đồ trong đó ra, rơi xuống trên người Ôn Dụ.
Ánh mắt anh như sói như hổ: "Bây giờ an toàn rồi."
"Em, em... em còn chưa rửa chén."
"Ngày mai rửa."
Anh lại hôn môi cô, thời gian thở dốc Ôn Dụ chớp mắt nhìn anh: "Trước đây anh, trước đây anh không phải như vậy."
"Ồ." Dư Dạng nào còn nghĩ được những cái kia bèn nói thẳng: "Anh giả vờ."
"Bây giờ không muốn giả vờ nữa."
...........
Hôm sau, Ôn Dụ lại xin nghỉ lần nữa.
Tối qua bị anh lăn qua lăn lại không nhẹ, khiến hôm nay cô vừa cử động cũng không muốn động, nằm ở trên giường như tử thi vậy.
Cô không đi làm, Dư Dạng cũng không đi làm mà ở nhà cùng cô. Anh ôm máy tính ở trong lòng, học Ôn Dụ nằm trên giường. Ôn Dụ nhúc nhích hai cái rồi nằm trong lòng anh, nhìn ngón tay anh múa trên bàn phím.
Cảnh tượng này cô đã gặp qua ngàn vạn lần trong mơ, chỉ là rất khó tưởng tượng vậy mà mộng đẹp lại thành sự thật.
Ôn Dụ cười, ánh mắt nhìn từ đầu ngón tay của Dư Dạng đến cổ tay không được che bởi áo ngủ của anh. Cô nhìn hình xăm trên đó thỉnh thoảng di chuyển một chút. Vết sẹo kia nói dài cũng không dài lắm, nhưng tuyệt đối không phải vết thương nhỏ, cô nhịn không được lại bắt đầu nghĩ nhiều.
Dư Dạng lúc đó tuyệt vọng lắm, lúc vết sẹo này lành cũng đau nhiều lắm.
"Dư Dạng."
Dư Dạng nghe thấy người trong lòng kêu tên mình liền ngừng công việc trong tay lại, lo lắng hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái sao em?"
Ôn Dụ lắc đầu: "Anh đồng ý em, sau này cho dù có xảy ra chuyện gì cũng phải sống tốt được không?"
Ánh mắt anh cũng nhìn hình xăm lộ ra một chút kia: "Có em ở đây, sẽ không bao giờ có nữa."
Dư Dạng nhìn đồng hồ, có hơi xuất thần. Ôn Dụ bắt gặp ánh mắt của anh bèn mở điện thoại của mình ra, bỗng nhiên hiểu ra.
Chiều nay là thời gian phẫu thuật của Dư Bất Trì.
Mặc dù Dư Dạng không nói, mà lại luôn mang theo oán hận với Dư Bất Trì nhưng dù sao Dư Bất Trì cũng là quan hệ huyết thống với anh, là người ba duy nhất của anh.
Cho dù không muốn thì quan hệ huyết thống cũng vẫn không cắt đứt được, không có cách nào cắt đứt dễ dàng.
Trước nay Dư Dạng đều luôn mạnh miệng mềm lòng, Ôn Dụ chọc chọc cánh tay anh, nói: "Lát nữa ăn cơm xong, chúng ta đi bệnh viện một chuyến nhé."
"Chỗ nào không thoải mái sao em?" Dư Dạng rất lo lắng nhìn cô.
Ôn Dụ cười nói: "Vết thương của anh cần phải kiểm tra lại, hơn nữa cuộc phẫu thuật của ba anh là vào buổi chiều, vẫn phải đi một chuyến."
Dư Dạng không từ chối, cũng không đồng ý.
Đợi ăn cơm trưa xong, Ôn Dụ đi lấy chìa khoá xe của anh rồi kéo anh ra ngoài. Dư Dạng cũng không phản kháng, đi phía sau cô, để cô lái xe.
Ôn Dụ dẫn Dư Dạng đi tái khám trước, nhận được đáp án của bác sĩ, trong lòng cô cũng xem như an ổn được một chút.
"Đi thôi."
Dư Dạng "ồ" một tiếng, vẻ mặt tràn đầy không tình nguyện đi sau lưng Ôn Dụ.
Lúc này Dư Bất Trì đang tiến hành kiểm tra sức khoẻ một lần cuối cùng trước khi phẫu thuật. Hứa Thanh Như cũng đang chuẩn bị một số đồ sau khi phẫu thuật xong sẽ dùng đến, Dư Lâm đi theo đỡ Dư Bất Trì. Hai người từ phòng xét nghiệm quay về thì gặp Dư Dạng và cô ở hành lang của khoa nội trú.
Dư Bất Trì nhìn thấy Dư Dạng, trong mắt tràn đầy vui vẻ: "Tiểu Dạng hai đứa đến đây, ba cũng chuẩn bị gần xong rồi, con cũng đừng lo lắng quá."
Dư Dạng nhìn ông ta, một tuần không gặp, sắc mặt Dư Bất Trì lại trắng hơn một chút, nhìn sắc mặt cũng không có tinh thần như tuần trước. Ông ta lúc này mất đi vẻ nghiêm túc tây trang giày da như ngày xưa, mà giống như người đàn ông trung niên mắc bệnh nan y.
Anh hơi mấp máy môi nhưng nửa ngày cũng chưa nói ra được con chữ. Ôn Dụ đẩy đẩy anh, mở miệng thay anh: "Chú nhất định sẽ tốt lên, cháu đỡ chú nhé."
Dư Bất Trì thoả mãn nhìn hai người bọn họ. Ông ta hiểu rõ giữa ông ta và Dư Dạng có tầng ngăn cách, cũng không nghĩ Dư Dạng sẽ liếc mắt nhìn ông ta một cái trước khi ông ta phẫu thuật. Lúc này nhìn thấy anh, trong lòng ông ta cũng đủ thoả mãn rồi.
"Không cần làm phiền cháu, xương của chú không tốt lắm, đi đường vẫn có thể."
Ôn Dụ duỗi tay hiển nhiên vẫn muốn đỡ ông ta, chẳng qua không đợi cô chạm vào Dư Bất Trì thì Dư Dạng đã kéo tay cô ở phía sau, im lặng không lên tiếng đi lên đỡ ông ta thay cô.
Hết thảy đều lọt vào mắt Dư Lâm, anh ta khẽ cười dời ánh mắt sang bên cạnh, hai người cùng đỡ Dư Bất Trì quay về phòng bệnh.
Ôn Dụ theo phía sau, cô nhìn cảnh trước mắt, cảm xúc có hơi phức tạp. Cô nghĩ, nếu như Dư Dạng và Dư Lâm là anh em cùng cha cùng mẹ, nếu như hồi đó Dư Bất Trì không có phát sinh quan hệ với Hứa Thanh Như, vậy bọn họ chắc là một gia đình rất hạnh phúc, cuộc đời của Dư Dạng cũng sẽ không thay đổi như vậy.
Đáng tiếc thời gian sẽ không trở lại, cũng không có nếu như.
Hứa Thanh Như nghe thấy, bà ta đưa lưng về phía bọn họ, cầm túi nói: "Đồ em đã thu dọn xong rồi, cuộc phẫu thuật hôm nay em cũng đã hỏi bác sĩ. Chỉ cần tâm trạng anh tốt thì sẽ không có vấn đề gì quá lớn."
Bà ta xoay người, khoảnh khắc nhìn thấy Dư Dạng, gương mặt vốn dĩ bình tĩnh bỗng chốc cúi xuống.
Để không bại lộ trước mặt Dư Bất Trì, Hứa Thanh Như vẫn mang vẻ mặt tươi cười tới hỏi Dư Dạng: "Con đến khi nào vậy?"
Ôn Dụ đóng cửa đi vào phòng bệnh chợt nghe thấy lời này. Vốn dĩ cô nghĩ tất cả oán hận của Dư Dạng đều xuất phát từ ba anh, mà khi cô nhìn thấy thái độ của Dư Dạng đối với Hứa Thanh Như, ngay cả liếc mắt hơn một cái cũng cảm thấy phiền, cô bỗng nhiên cảm thấy suy đoán trước kia của bản thân mình hình như không đúng.
"Dì đang nói chuyện với con." Dư Bất Trì nói với Dư Dạng với dáng vẻ mệt mỏi.
Dư Dạng mắt điếc tai ngơ, thậm chí có hơi không kiên nhẫn, mãi đến khi Dư Bất Trì hiền hoà nới với Hứa Thanh Như: "Đứa nhỏ nóng nảy, em đừng tức giận với nó." Anh liền buông cánh tay ông ta ra ngay.
"Không đáng." Dư Dạng bình thản nói.
Gương mặt tươi cười của Hứa Thanh Như dần dần biến mất, bà ta tiếp nhận Dư Bất Trì trong tay Dư Dạng, đỡ ông ta ngồi lại giường bệnh.
Hứa Thanh Như nói: "Em không nhỏ mọn đến mức ngay cả lời nói của đứa trẻ cũng cho là thật, anh nghỉ ngơi một lát đi."
Dư Dạng nghe vậy xoay người kéo tay Ôn Dụ bước ra khỏi phòng bệnh. Dư Lâm thấy thế, quay đầu lại ho một tiếng: "Này! Đi đâu đấy?"
Đợi người đi xa, Hứa Thanh Như đứng dậy vỗ mạnh vào Dư Lâm: "Ba con còn đang bệnh, con hét to vậy làm gì, nó lại không phải lần đầu tiên như vậy."
Dư Lâm quay đầu lại nhìn mẹ ruột của mình bỗng chốc anh ta cười khẩy: "Mẹ, mẹ nói gì vậy?"
Hứa Thanh Như nhíu mày, hoảng sợ nhìn con trai mình, thật lâu sau mới khôi phục bình tĩnh, bật cười nói: "Con trai ngốc, nói linh tinh cái gì đó. Lát nữa ba con phải phẫu thuật, con đừng ở đây điên điên khùng khùng nói linh tinh, đi ra ngoài đi."
Dư Lâm hất cánh tay Hứa Thanh Như ra rồi bước ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.