Ôn Dụ đờ đẫn tại chỗ, cô giơ tay nhéo nhéo cánh tay Dư Dạng, không thể tin được người trước mặt là Dư Dạng.
Cánh tay truyền đến cảm giác hơi hơi đau nhưng Dư Dạng không hề nhíu mày lấy một chút nào.
Cô cắn môi khẽ cười một tiếng: "Là mơ hay là đầu óc bị hỏng rồi."
Dư Dạng vẫn nghiêm túc, anh đỡ vai cô, ánh mắt chứa sự thâm tình nói lại lần nữa: "Ôn Dụ, anh không nói giỡn, cũng không phải tuỳ tiện nói, là thực sự trong tim xác định hơn ngàn vạn lần anh thích em."
"Em..."
Sự kiên định kia của anh trở nên không kiên định nữa.
"Vẫn còn thích anh không?"
Anh giống như phải dùng hết tất cả sức lực để nói ra câu này.
Thích không?
Ôn Dụ nghĩ, thích anh đã tiêu hết tinh thần và sức lực của cô, cô chưa từng thích người khác giống như trước đây thích anh.
"Tại sao anh lại thích em, bắt đầu từ khi nào, lần xem mắt này hay là lúc nào trong những ngày nay?" Cô nói tiếp: "Hay có lẽ... không biết?"
"Dư Dạng, rất nhiều người đều nói em thay đổi rồi, có lẽ anh căn bản không hiểu em của hiện tại."
Đối với anh, trong lòng cô mãi mãi đều không chắc.
"Cho nên..." Ôn Dụ ngước mắt lên nhìn anh, cũng không đợi cô mở miệng, Dư Dạng nói trước cô: "Em của hiện tại, em của trước đây, mọi thứ liên quan đến em anh đều không hiểu, nhưng anh bằng lòng muốn hiểu."
"Cô Ôn Ưu Ưu, cho anh một cơ hội để theo đuổi em được không?"
Dư Dạng nói rất chân thành khiến lòng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-khong-biet/906993/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.