Chương trước
Chương sau
Tin tức về sự trở lại của tôi lan truyền khắp các bạn học cùng lớp.

Ngay cả những gì xảy ra với gia đình tôi.

Bạn cùng phòng Văn Văn liên lạc lại với tôi.

Cô ấy sắp kết hôn, hỏi tôi có muốn làm phù dâu của cô ấy không.

Đây là ước định của chúng tôi, sau khi kết hôn người này làm phù dâu cho người kia.

Vào ngày tổ chức hôn lễ, có rất nhiều bạn học cũ tới, tôi lần lượt thêm wechat của mọi người vào.

Văn Văn mặc áo cưới, mà rơi nước mắt.

"Ngọc Minh, tôi vẫn luôn cho rằng, cậu sẽ là người đầu tiên trong bốn người chúng ta kết hôn."

"Nếu tôi kết hôn, làm sao làm phù dâu cho cậu được."

"Cậu còn dám nói, bốn năm, bặt vô âm tín, chúng tôi đều muốn tức chết!"

"Tôi sai rồi! Sau này không đi nữa, ở lại đền bù cho tất cả mọi người."

Văn Văn nín khóc mỉm cười: "Lúc đó tại sao cậu lại muốn bốc hơi khỏi nhân gian? Có khó khăn gì nói ra, chúng tôi đều có thể giúp cậu."

Tôi nhìn xuống mũi chân.

Suy nghĩ một chút, đem lời trong lòng mấy năm nay nói ra.



"Tôi đời này chưa từng trải qua thất bại lớn như vậy, Văn Văn, cậu biết không, cả đời tôi đều sụp đổ, tôi không biết nên làm cái gì bây giờ, cũng không dám đối mặt với ánh mắt của mọi người, cho dù là thương hại tôi cũng cảm thấy đau đớn. Coi như là nhất thời xúc động, tôi liền đem tất cả các phương thức liên lạc xóa đi."

Văn Văn thở dài: "Dương Cảnh Chi tìm cậu sắp phát điên rồi."

"Cái gì?" Tôi sửng sốt.

"Cậu ấy gần như dùng tất cả các phương pháp, tìm giáo viên, tìm nhà trường, còn thiếu báo cảnh sát. Lúc đấy, cậu ấy là một học sinh nghèo, cũng không có một mối quan hệ nào cả, không tìm thấy cậu, liền đến nhà cậu."

Văn Văn nhìn sắc mặt tôi, mới nói tiếp.

"Cậu cũng biết, cậu ấy rất sợ ba mẹ cậu...... Nhưng cố lấy dũng khí đi, nhưng ai có thể nghĩ đến, cả nhà cậu đều đi, ngay cả ba mẹ cậu cũng không thấy.

Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Dương Cảnh Chi sụp đổ, hắn ngồi ở cửa nhà cậu, khóc như mưa.

Sau đó, hắn nghe nói cậu có khả năng ở phía nam, liền đi tìm cậu, nhưng cũng không tìm được, cậu rốt cuộc ở đâu?"

Tôi chậm rãi nói: "Quảng Châu, Quý Dương, Côn Minh... không đếm được, rất nhiều nơi. Bởi vì liên tục bị đòi nợ, gia đình tôi đổi tên, gần như cứ nửa tháng lại phải chuyển nhà."

"Trách không được, hắn có thể tìm được cậu thì thật là ky lạ" Văn Văn chậc chậc: "Tóm lại, cuối cùng hắn nản lòng thoái chí trở về Bắc Kinh, bắt đầu làm hệ thống số liệu tìm người của hắn."

Tôi không hiểu.

Tôi cho rằng Dương Cảnh Chi không thèm để ý tôi đi hay ở.

Trước khi tốt nghiệp đại học, tôi từng nghe được cuộc đối thoại giữa anh và bạn học nam.

Bạn học nam hỏi anh: "Sau khi tốt nghiệp tính toán như thế nào, cùng Ngọc Minh kết hôn hay sao?



Dương Cảnh Chi lãnh đạm nói: "Không."

Hôm đó tôi rất đau lòng.

Sau đó không lâu, gia đình tôi phá sản.

Tôi trực tiếp nói chia tay, anh cũng không có bất kỳ hành động nào giữ tôi lại.

Nhưng tìm tôi khắp nơi là có ý gì?

Mất đi mới hối hận?

Tôi có chút hoang mang.

Khi Văn Văn ném hoa, tôi phân tâm, nên không nhận được.

Bó hoa rơi vào trên tay Dương Cảnh Chi.

Người dẫn chương trình nói: "Người đàn ông này đã nhận được bó hoa, chúc mừng chúc mừng, chuyện tốt sắp tới, trở về sẽ tặng hoa cho bạn gái chứ?"

"Không cần phiền toái như vậy."

Dương Cảnh Chi đi về phía tôi.

Đưa hoa ra.

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.