Edit: Kali 
Beta: TH 
Chu Diễn Chiếu đi rồi. 
Thẩm Tri Sơ đứng đó hoảng hồn hồi lâu, giống như chỉ cần một cơn gió thổi tới cũng đủ thổi cô như bay một hạt bụi. 
Cốt truyện... Có chút không đúng nhỉ! 
Một hồi lâu sau, Thẩm Tri Sơ mới thu xếp quần áo, chuẩn bị về nhà. 
Cúi đầu mới phát hiện túi quà vẫn còn treo trên tay cô. 
Xong rồi. 
Cô vừa mới từ chối người ta, nhưng quên mất trả quà lại. 
Nửa tháng này là kỳ nghỉ sau thi đấu, tuyển thủ được nghỉ, nếu Chu Diễn Chiếu đi ra ngoài chơi hoặc là về nhà, chỉ cần không về câu lạc bộ thì cô không có cách nào tìm được cậu để trả quà lại. 
Cầm theo túi quà LOGO quý giá như một cầm phải một củ khoai lang nóng phỏng tay, ném cũng không được, mang về nhà càng... 
Thẩm Tri Sơ nghĩ cô chắc chắn sẽ bị ba mẹ hỏi. 
Cuối cùng không còn cách nào khác, cô đành nhét túi quà vào trong áo khoác thể thao, kéo khóa áo lên cao, lén lút về nhà, chạy thẳng vào phòng mình. 
Hôm nay thật sự là một ngày lo lắng không nguôi. 
Thẩm Tri Sơ hoàn toàn không ngủ nổi, lăn qua lộn mãi trên giường. Cô 
ngứa tay muốn xem Weibo, nhưng lại sợ bị mắng quá khó nghe, tâm lý không chịu nổi. 
Ánh mắt cô nhìn chăm chú vào túi quà đang đặt trên bàn. 
Ai da. 
Thẩm Tri Sơ buồn bực trùm kín đầu trong chăn, thở dài một hơi. 
Cô quyết định nhắn tin cho 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-hon-lay-vi-sao/2246792/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.