Hôm đó, Lâm Ngữ gọi anh “Trưởng quan” cả đêm.
Thật ra bình thường Lâm Ngữ rất ít mở miệng trên giường, càng hiếm khi gọi anh bằng xưng hô nào đó. Nhưng đêm ấy, Lâm Ngữ không cho phép anh né tránh, như thể muốn anh nhìn thẳng vào quá khứ đã qua, lặp đi lặp lại bên tai anh.
“Nói đi, có phải anh muốn em không?”
Hô hấp hỗn loạn làm lý trí sụp đổ, kéo tất cả vào ý loạn tình m3.
Cuối cùng anh từ bỏ giãy giụa.
Anh nghĩ chìm vào dịu dàng thơm mát như thế cũng là một loại may mắn.
Anh giữ tay Lâm Ngữ ôm chặt cậu vào lòng, trán chống trán.
“Đúng, anh muốn.” Lạc Tân Cổ hạ giọng, “Dù em xin tha, anh cũng không thả nữa.”
…
Một tuần sau, Lâm Ngữ bước tiếp trên con đường học chuyên sâu, Lạc Tân Cổ khôi phục trạng thái biểu diễn và luyện tập như thường.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cho đến khi tuyết tan, hoa nở xuân về.
Đầu tháng ba, buổi biểu diễn cá nhân của Lạc Tân Cổ được tổ chức ở Hải Đô, nghe nói có thêm phần phỏng vấn sau buổi biểu diễn xem như món quà tri ân.
Chiều thứ bảy, Lâm Ngữ vội vàng bay về Hải Đô, cơm chưa kịp ăn mà về biệt thự thay quần áo trước.
Tham gia đêm hội âm nhạc, hơn nữa còn là Lạc Tân Cổ đàn dương cầm một mình, cậu phải ăn mặc thỏa đáng mới được.
Lạc Tân Cổ không ở nhà, có lẽ đã tới hội trường chuẩn bị – cơ hộ tổ chức vốn không nhiều lắm, chắc hẳn anh rất để bụng.
Cậu gửi một tin nhắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-hon-dieu-waltz/3566848/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.