Lâm Ngữ nhận ra từ ngày chia tay ở lâu đài Neuschwanstein, anh thật sự không liên lạc với cậu nữa.
Tài khoản mạng xã hội của anh vẫn đăng bài như thường, anh vẫn tham gia các hoạt động theo lịch trình.
Lạc Tân Cổ làm đúng lời “không quấy rầy cậu nữa”, người kia biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của cậu.
Trong lòng Lâm Ngữ có cây kim, vẫn đ@m vào chỗ sâu nhất trong lòng không thể nhổ ra.
Lúc mới tìm về kí ức, vì quá khiếp sợ nên càng tức giận, không kịp suy nghĩ cẩn thận.
Hiện tại bình tĩnh lại, cậu càng nghĩ càng cảm thấy kì lạ – Lạc Tân Cổ khác cậu, từ lúc bắt đầu đã có kí ức hoàn chỉnh.
Không phải anh hận kẻ phản bội nhất hay sao, không phải vẫn luôn đuổi giết cậu à?
Vậy tại sao Lạc Tân Cổ lại bằng lòng ở bên cậu? Còn nói mấy lời “bồi thường” linh tinh.
Vì sao biết kết cục của cậu ở kiếp trước lại đau lòng như thế, trông có vẻ còn khó chấp nhận việc cậu tử vong hơn cả chính bản thân cậu?
Một vài mâu thuẫn tạo nên vết rách trong trí nhớ, Lâm Ngữ dựa tường trầm tư, đột nhiên thấy tiếng chim bạc má đậu bên cửa sổ cất tiếng kêu khe khẽ. Không đến nửa phút sau, một con chim khác bay tới, thân mật cọ lông nó.
Lâm Ngữ nghiêng đầu.
Sau đó cậu trở về phòng ngủ, nằm trên giường, ngón tay lướt qua chăn đệm mềm mại.
Cậu cảm nhận rõ ràng Lạc Tân Cổ đã rời đi, trên bồn rửa tay chỉ còn một chiếc bàn chải đánh răng, chăn trên giường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-hon-dieu-waltz/3566827/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.