Sapporo là thành phố quan trọng của Hokkaido, tuy không phồn hoa như Osaka nhưng vẫn có cao ốc san sát, khác hẳn với vùng quê bên cạnh sân bay.
Buổi biểu diễn sẽ bắt đầu sau ba tiếng nữa, dàn nhạc đang luyện tập ở cánh gà. Lạc Tân Cổ đẩy cửa bước vào, ánh mắt mọi người đồng thời đổ dồn lên người anh.
Người ngồi ở vị trí đàn vĩ cầm bên tay phải đứng dậy đi về phía anh: “Tiểu Cổ, cuối cùng cậu cũng đến rồi.”
Lạc Tân Cổ tiến lên bắt lấy bàn tay đang giơ ra: “Anh Kỳ, đã lâu không gặp.”
Nghệ sĩ vĩ cầm tên là Kỳ Mộc, lớn hơn Lạc Tân Cổ mười lăm tuổi, xem như là tiền bối của anh ở học viện âm nhạc, hôm nay hắn là tay vĩ cầm chính của dàn nhạc.
“Hôm nay em đàn bốn khúc nhỉ?” Kỳ Mộc hỏi.
“Đúng vậy, trong đó có một khúc độc tấu.” Lạc Tân Cổ đáp, “Em chọn một bản của Liszt.”
“Hung số 2?”(1)
(1)
Lạc Tân Cổ cười: “Quả nhiên anh hiểu em.”
“Thôi đi, oắt con nhà cậu đừng câu nệ với anh.” Kỳ Mộc trêu ghẹo, quay người bàn bạc với nhóm vĩ cầm đôi câu rồi gọi Lạc Tân Cổ, “Đi thôi, chúng ta ra ngoài một lát.”
Lạc Tân Cổ nhận lời, theo Kỳ Mộc ra sảnh lớn, vào thang máy, lên tầng thượng.
“Ồ.” Kỳ Mộc cảm thán, “Gió to ghê.”
“Đã sang thu rồi.” Lạc Tân Cổ tiếp lời.
Kỳ Mộc đứng bên cạnh lan can, thò tay vào túi rút một điếu thuốc ra rồi châm lửa, điếu thuốc được kẹp giữa hai ngón tay quơ quơ trước mặt Lạc Tân Cổ.
Lạc Tân Cổ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-hon-dieu-waltz/3566802/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.