Lâm Ngữ ra khỏi phòng bệnh, vừa lúc gặp Vương Hạo bưng đ ĩa trái cây đi vào.
“Trợ lý Vương.” Lâm Ngữ chào hỏi.
“Tiến sĩ Lâm.” Vương Hạo gật đầu, “Xin lỗi, hôm trước tâm trạng tôi không tốt nên nói hơi quá với cậu, mong cậu lượng thứ.”’
Lâm Ngữ xua tay: “Không sao, hơn nữa tôi còn phải cảm ơn anh, nếu không nhờ anh, tôi thật sự không biết anh Lạc đã vất vả như thế.”
Ánh bạc từ chiếc nhẫn nơi ngón áp út tay phải lóe lên.
Vương Hạo trông thấy, ánh mắt hơi bất ngờ: “Chiếc nhẫn này là ngài Lạc tặng cậu đúng không?”
Lâm Ngữ sờ mặt nhẫn: “Đúng vậy, anh Lạc tặng tôi.”
Vương Hạo: “Ba năm trước, ngài Lạc đến tiệm bạc mua một chiếc nhẫn với số tiền cầu phúc từ chùa, anh ấy nói khi nào anh ấy thực hiện được nguyện vọng thì sẽ tới cảm tạ thần linh. Tôi từng cho rằng nguyện vọng ấy là được bước lên sân khấu lớn rực rỡ nhất, nhưng mãi đến khi anh ấy bắt đầu tua diễn quốc tế, chiếc nhẫn ấy chưa từng được tháo ra.”
Lâm Ngữ ngơ ngẩn, sau đó im lặng.
“Tôi nghĩ sự xuất hiện của cậu đã che lấp khoảng trống rất lớn trong lòng ngài Lạc.” Vương Hạo bình tĩnh nói tiếp, “Tôi theo anh ấy rất nhiều năm, anh ấy luôn cô đơn lẻ bóng, ở bữa tiệc có thể cười nói tiếp chuyện nhưng khi về nhà chỉ im lặng đánh đàn, rất ít khi nở nụ cười.”
“Ngài Lạc là một ông chủ có tâm, là một người ôn hòa lịch thiệp, luôn giành áp lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-hon-dieu-waltz/3539562/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.