“Thầy Lâm? Thầy Lâm?”
Lâm Ngữ giật mình, quay đầu lại thì thấy Phương Tình ôm tài liệu đứng bên cạnh nhíu mày nhìn mình.
“Em sao thế, về từ chiều mà tâm hồn như để trên mây, tình hình bạn em nghiêm trọng lắm hử, em hoang mang đến mức này cơ mà.”
Lâm Ngữ: “Phương Tình, tối nay em không tăng ca.”
Phương Tình hít sâu một hơi: “Có thể làm thầy Lâm phân tâm đ ến nhường này chắc hẳn nghiêm trọng lắm. Em yên tâm, chúng tôi sẽ hoàn thành công việc!”
…
“Tí tách”.
Bình truyền dịch treo trên cọc đầu giường, chất lỏng thong thả nhỏ từng giọt.
Quầng sáng bảy màu chiếu lên bức tường trắng, hoàng hôn dần buông xuống, nắng vàng ngả xuống tấm chăn đơn, ánh vào sườn mặt tuấn tú của người đàn ông.
Lâm Ngữ ngồi bên cạnh giường bệnh, tay cầm dao gọt táo. Động tác của cậu rất chậm, chẳng hề nóng nảy, đằng nào cậu chẳng ở đây cả đêm.
Tiếng quần áo ma sát truyền đến từ giường bệnh. Lâm Ngữ buông dao ngẩng đầu thì thấy Lạc Tân Cổ nhíu mày, biểu cảm dường như rất đau đớn.
Vừa lúc có y tá tới kiểm tra phòng, Lâm Ngữ gọi người nọ vào góc, nhẹ giọng hỏi: “Anh ấy ngủ không ngon, đôi khi đổ mồ hôi lạnh, biểu cảm khó chịu, là vì sao?”
Y tá: “Bởi vì miệng vết thương còn đau, tình trạng bây giờ đã tốt lắm rồi. Có người bệnh sau khi thuốc tê hết tác dụng đã đau đến mức không ngủ được, còn phải dùng giảm đau nữa.”
Vẻ mặt Lâm Ngữ lộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-hon-dieu-waltz/3539560/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.