Trên đường tới văn phòng của Lâm Ngữ, Tô Mộng mới biết đầu đuôi câu chuyện “chủ nhà” là như thế nào.
“Chị còn đang ngẫm xem tại sao em không ở ký túc xá mà viện nghiên cứu sắp xếp, thì ra thầy đã tìm chỗ ở cho em rồi. Thật sự là chị cũng không ngờ thầy lại thân với nhà họ Lạc đến như thế.” Tô Mộng ngồi xuống ghế sô pha, hai chân bắt chéo, tự rót cho mình một cốc nước.
“Vâng.” Lâm Ngữ đáp lời, không giải thích gì thêm.
Tô Mộng đặt cốc nước xuống bàn rồi hắng giọng: “Còn nhớ hai tháng trước trong buổi tụ tập chia tay, em uống say nằm bò lên bàn nói liên thiên. Phòng thí nghiệm của chúng ta có biết bao nhiêu người nhưng đó là lần đầu tiên cả nhà thấy em thất thố như thế, thật là thú vị.”
Lâm Ngữ lập tức có dự cảm không lành: “Em không nói linh tinh gì chứ?”
Tô Mộng mỉm cười: “Cũng không có gì.”
Lâm Ngữ thở phào, cầm lấy cốc nước uống một ngụm.
Tô Mộng bổ sung: “Em chỉ lặp đi lặp lại người em thích ở Hải Đô, vì sợ gặp phải nên vừa muốn tới vừa không muốn tới.”
Lâm Ngữ trừng mắt, sặc nước miếng, đặt cốc nước xuống rồi ho không ngừng.
Tô Mộng vội dịch sang vỗ lưng cho cậu: “Sao vậy, cái gì hù dọa em thành thế này?”
Lâm Ngữ xua tay nói “Không có gì” rồi rút khăn giấy lau giọt nước vương ở khóe môi.
“Xem ra là rất để ý.” Tô Mộng thở dài, “Ưu tú như Lâm Ngữ của chúng ta cũng có lúc lo được lo mất nha… Từ khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-hon-dieu-waltz/272889/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.