"Nhưng mà cho dù ngươi có nhận ra ta đi nữa thì chuyện này cũng không chấm dứt đâu, ta muốn kẻ giết ta phải chịu dựng những cái chết của kẻ ngoài cuộc, buổi sáng hắn lo sợ con, cháu hay bản thân mình sẽ là người chết kế tiếp, buổi tối hắn phải chịu những linh hồn chết oan này bám lấy".
Trịnh Minh Ngọc vừa nói vừa cười trong sự khoái chí, tôi vô thức tối sầm mặt lại, những lời này chứng tỏ cô ta muốn thỏa mãn tham vọng trả thù mà giết chết bao nhiêu người vô tội như vậy, không phải là quá đáng hay sao? Những nam sinh kia còn có người thân, cuộc sống và tương lai, chỉ vì cô ta mà mất hết.
Hiện tại tôi không thể ngăn cản được, vậy nên chỉ còn cách giữ chặt Từ Dĩ lại mà thôi, thầy Huỳnh định bước tới thì Trịnh Minh Ngọc liền cười lớn, nói "Ngươi mà bước tới ta sẽ mang theo tên nhóc này lao xuống dưới, đừng lo, ta đã thực hiện việc này một lần rồi vì vậy không có sai sót gì đâu, hãy nhìn Phạm Ngọc đi, không phải cậu ta cũng đã chết rồi sao?".
"Phạm Ngọc là do cô giết sao?".
Thầy Huỳnh hỏi, khiến cho Trịnh Minh Ngọc khoái chí cười lớn, sau một giây cô ta hằn học đáp " Chuyện về Phạm Ngọc là do ta không suy tính kỹ, mới khiến cho có người phát hiện ra cậu ta khi cậu ta vừa mới uống thuốc tự tử, tuy nhiên sau lần đó ta không thể nào xui khiến cho cậu ta uống thuốc tự tử được nữa, cho tới khi hai thằng nhải ranh tới tìm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-doat-mang/4228202/quyen-1-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.