"Võ Phúc, em có trong phòng không?".
Giọng của thầy Ngô vang vọng bên ngoài cửa phòng, tôi giựt mình một cái rồi đem cuốn sổ giấu đi, coi bộ chuyện này càng ít người biết càng tốt vậy.
Tôi bước tới mở cửa, thân ảnh của thầy Ngô hiện ra, hôm nay thầy không có tiết giảng dạy, nên cách ăn bận cũng có phần bình dị hơn.
Vừa nhìn thấy tôi, thầy Ngô liền hỏi "Chúng ta vô trong rồi nói, có được không?".
Tôi làm ra vẻ ngạc nhiên rồi đáp "Dạ được, mời thầy vào".
Sau khi đã ngồi xuống ghế, thầy Ngô nghi hoặc nhìn chằm chằm tôi rồi hỏi "Võ Phúc, gần đây em có thấy Tống Nhựt kỳ lạ không?".
Tôi có chút bất ngờ khi nghe cậu này của thầy, không lẽ Tống Nhựt đã xảy ra chuyện gì rồi sao?.
"Dạ không, gần đây em lo việc trong ban phát thanh nên không chú ý nhiều tới bạn ấy".
Tôi khẽ trả lời, nhìn thấy vẻ mặt bất an của thầy Ngô, tôi bèn hỏi thêm "Mà bộ bạn ấy bị gì sao?".
Ngô Vĩ chặc lưỡi vài cái rồi đáp "Chuyện này thầy cũng không rõ, nghe một số sinh viên nói lại rằng, Tống Nhựt rất kỳ lạ, gần đây cậu ta hay nổi cáo vô lý rồi cứ thì thào một mình".
Nghe được những lời này tôi vô thức trợn tròn đôi mắt, chuyện này là sao? Thay đổi tính tình, rồi thì thào một mình?.
"Thầy nghi ngờ em ấy bị bệnh tâm thần".
Lời kết của thầy Ngô không khỏi khiến tôi hoảng loạn, bị tâm thần cũng đồng nghĩa với việc Tống Nhựt rất có thể là nạn nhân kế tiếp.
Nhìn thấy nét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-doat-mang/4228192/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.