Do Lý Hoành đột ngột bị bệnh nên chúng tôi cũng không còn hứng thú đi ăn lẩu, nét mặt của ai cũng lo lắng, nhất là Từ Dĩ, cậu ta luôn nhắc khéo về việc liên quan tới vụ án mạng đêm trăng tròn.
Tôi bởi vì cuộc thi văn nghệ của trường chỉ còn một ngày nữa sẽ diễn ra, nên luôn bận bịu mà quên béng đi những thứ kinh dị kia.
"Anh Dương".
Tôi đứng ở phía xa kêu lớn, Mạc Dương nghe thấy liền quay lại nhìn, anh ấy là thành viên ban phát thanh, nghe nói ảnh hát hay lắm, chất lượng giọng hát của ảnh thì khỏi phải bàn.
Mạc Dương chờ tôi tới gần rồi hỏi "Võ Phúc, bộ có chuyện gì sao?".
Tôi gật đầu, đáp "Sắp tới sẽ diễn ra cuộc thi văn nghệ, em muốn mượn dàn âm thanh của anh để test giọng mẫu trước khi duyệt".
"À, được thôi! Nhưng mà em biết sử dụng không?".
Mạc Dương khẽ hỏi, tôi gật đầu lia lịa, trả lời "Đương nhiên biết, cái này cũng dễ mà!".
Tôi vừa nói dứt lời, anh ấy vội vàng dẫn tôi tới ban phát thanh, trong lúc chờ đợi ảnh tìm cái máy, tôi quyết định tham quan phòng phát thanh một lượt.
Khác xa với tưởng tượng của tôi, phòng phát thanh không ồn ào, nó cực kỳ im lặng, ngoài những dụng cụ cơ bản ra, còn có vài tấm hình chụp.
Lướt qua một lượt, bất chợt có một tấm hình khiến tôi nghi hoặc, trong bức hình có một chàng trai ăn mặc theo kiểu thập niên 90, cùng với vài người nữa đứng cạnh một khu nhà, tươi cười, nhưng mà chàng trai kia chẳng phải là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-doat-mang/4228187/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.