Tạm biệt ở trạm xe buýt, Hứa Giảo Bạch tiếp tục đi về phía trước, túi áo có thêm một viên kẹo, chẳng biết có phải do trời quá lạnh hay không mà khi nắm viên kẹo trong tay, dường như cậu cảm nhận được hơi ấm của Quý Hoành.
Về nhà, mẹ Hứa đã chuẩn bị cơm tối sẵn sàng, cả người Hứa Giảo Bạch mang hơi lạnh, chóp mũi vành tai đỏ bừng.
Mạnh Viện hỏi: "Bên ngoài lạnh không?"
Hứa Giảo Bạch gật gật đầu, "Vẫn được."
Thế thì là lạnh.
Mạnh Viện kéo ghế cho cậu, "Ngồi xuống ăn đi cho ấm."
Hứa Giảo Bạch ngồi xuống, Mạnh Viện ở phía đối diện mấy lần định nói lại thôi.
Hứa Giảo Bạch chủ động hỏi: "Sao thế mẹ?"
Mạnh Viện siết siết bàn tay: "Đi chơi với bạn à?"
"Vâng."
"Ai vậy?"
Hứa Giảo Bạch không ngẩng đầu, cúi mặt mân mê viên kẹo trong tay. "Bạn ở trường, lớp bên cạnh, mẹ không biết đâu."
Mạnh Viện làm như vô tình hỏi: "Thế à, bạn tên là gì?"
"Quý Hoành." Hứa Giảo Bạch kiên nhẫn trả lời, mẹ Hứa hỏi gì cậu đáp nấy, nhưng không ngẩng đầu lên, cứ nhìn tay mình mãi.
Mấy năm trước từng có người bảo mẹ Hứa rằng Hứa Giảo Bạch hợp học piano hơn, ngón tay thiếu niên thon dài, khớp xương rõ ràng, vì cầm bút nhiều nên ngón trỏ và ngón giữa bên phải có vết chai. Hiện giờ cậu đang dùng bàn tay đó gảy qua gảy lại viên kẹo nho nhỏ, đầu ngón tay miết miết lớp vỏ sặc sỡ.
"Bạn thế nào?" Mạnh Viện hỏi.
Hứa Giảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-den-muon/2532297/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.