Hứa Giảo Bạch ngà ngà say, phản ứng chậm hơn bình thường một nhịp nhưng không làm ồn, chóng mặt theo Quý Hoành lên taxi, báo địa chỉ nhà rõ ràng rành mạch. 
Quý Hoành nghi anh giả say, quay sang thấy Hứa Giảo Bạch đang nhìn mình chăm chú, ánh mắt thẳng thắn không né tránh. 
Nếu tỉnh táo bình thường thì Hứa Giảo Bạch đã dời mắt đi rồi, vậy là say thật. 
Quý Hoành xoa xoa tóc anh, hai người chẳng phải trẻ con chưa lớn, động tác vừa ngây thơ vừa mờ ám. 
Nhà Hứa Giảo Bạch vẫn ở nơi đó, nội thất không thay đổi nhiều so với sáu năm trước, Quý Hoành bước vào mà lòng thảng thốt, y rót một cốc nước, lúc quay lại Hứa Giảo Bạch đã nhắm mắt ngả nghiêng trên sô-pha. 
Khi say anh rất yên tĩnh, không náo loạn không ồn ào, ngoan ngoãn cuộn mình hít thở. 
Quý Hoành nhẹ nhàng đặt cốc nước xuống bàn trà, y sợ làm anh giật mình, rón rén ngồi bên rìa sô-pha. 
Một lát sau Hứa Giảo Bạch mở mắt, anh chậm chạp bò dậy, xoay sở ngồi lên ngay ngắn, hai tay đặt trên đùi. 
"Làm gì thế?" Quý Hoành hỏi. 
Hứa Giảo Bạch nói chậm hai giây: "Rốt cuộc là tại sao cậu hôn tôi?" 
Quý Hoành nâng mặt anh lên, xấu xa gặm một cái, "Gọi thêm lần nữa rồi anh nói." 
Hứa Giảo Bạch nghiêng đầu tránh Quý Hoành, lại đáp chậm hai giây: "Tên gì? Quý Hoành?" 
"Không đúng." Quý Hoành kéo vạt áo sơ vin của Hứa Giảo Bạch ra cho dễ chịu. 
Hứa Giảo Bạch không đồng ý, mí mắt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-den-muon/2532242/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.