Đến sáng hôm sau, cô cho tài xế riêng của gia đình mình đưa Trương San trở về quê.
Doãn Ny dúi vào tay Trương San một phong bì dày cộm, mỉm cười đầy ngọt ngào nói:
“Này là tiền thưởng của em, một năm qua em làm việc rất vất vả rồi.”
Trương San hơi ngại ngùng gãi gãi đầu nói:
“Chị cũng vất vả mà.”
Mẹ Doãn biết cô về, sáng sớm đã ở trong bếp nấu đồ ăn sáng cho cô ăn.
Lúc cô định tiễn Trương San lên xe, bà đã chạy ra ngăn cản nói to:
“KHOAN ĐÃ.”
Cô và Trương San giật mình xoay người nhìn mẹ Doãn đang đi nhanh tới. Doãn Ny bất ngờ nên hỏi:
“Sao mẹ ra đây?”
Mẹ Doãn lườm cô trách móc:
“Con đó dẫn con bé về đây ngủ rồi thì cho con bé ở lại ăn sáng. Ai đời nào mới sáng sớm mà đuổi con bé đi về hả?”
Cô bị oan, mếu môi phản bác:
“Nào có, là do San San muốn về sớm với bà nội của con bé mà.”
Mẹ Doãn giống như giật mình, mở to mắt quay sang nhìn Trương San hỏi:
“Bộ con chỉ sống bà nội thôi à?”
Trương San thật tình gật đầu, hiền lành nói:
“Vâng, ba mẹ con ly hôn từ lúc con còn nhỏ, cả hai đều đã có gia đình mới rồi nên bà nội là người nuôi dưỡng con từ bé tới bây giờ ạ.”
Mẹ Doãn cảm động, mắt rơm rớm lệ đau lòng nhìn cô nói:
“Con phải đối xử tốt với San San nghe chưa.”
Doãn Ny thở dài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-dau-mua-ha/3547428/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.