Sự khoái trá và đắc ý trên mặt Liễu Ngọc Như đã biến mất không còn chút dấu vết, thay vào đó là sự hoảng loạn và tái nhợt hoàn toàn.
Nàng nhìn đội viện binh đột nhiên xuất hiện, nhìn quân phản loạn tan tác, dường như không thể hiểu chuyện gì đã xảy ra.
“Sao có thể… sao lại…”
Nàng lẩm bẩm, loạng choạng lùi lại.
Triệu Phong nhanh chóng dọn dẹp xong quân phản loạn gần đó, sải bước đến trước mặt Tiêu Thừa Tắc, quỳ một gối, tiếng giáp trụ vang lên.
“Thần, Phó tướng Kinh Kỳ Đại Doanh Triệu Phong, cứu giá chậm trễ! Xin Hoàng thượng thứ tội!”
Tiêu Thừa Tắc hít sâu một hơi, hạ kiếm xuống, giọng nói khàn khàn sau trận chiến.
“Triệu tướng quân cứu giá kịp thời, có tội gì mà phải thứ.
“Đứng lên nói chuyện.”
Triệu Phong đứng dậy, ánh mắt lướt nhanh qua ta, khẽ gật đầu không thể nhận ra, rồi quay sang Tiêu Thừa Tắc.
“Chủ lực quân phản loạn đã bị áp chế gần cổng cung, phủ đệ Liễu gia cùng các đồng đảng cũng đã phái binh bao vây, xin Hoàng thượng chỉ thị!”
Tiêu Thừa Tắc gật đầu. Hắn quay sang ta, ánh mắt sâu thẳm, chứa đựng quá nhiều cảm xúc cuồn cuộn.
Hắn cứ đứng đó nhìn ta, nhìn rất lâu.
Tiếng c.h.é.m g.i.ế.c xung quanh dần lắng xuống, chỉ còn lại những kháng cự lẻ tẻ và tiếng binh sĩ thu dọn chiến trường.
Ánh lửa chập chờn, phản chiếu khuôn mặt im lặng của hắn và ta.
Liễu Ngọc Như bị hai tên lính thô bạo kẹp lại, nàng giãy giụa, tóc tai rối bời, trông như một kẻ điên, cười the thé, miệng lảm nhảm nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-chieu-roi-noi-hoi-han-cua-ta/5057060/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.