Hắn nhìn bát canh, không chạm vào.
“Bắc Địch lần này, là có chuẩn bị từ trước.”
Hắn như tự nói với chính mình, lại như nói với ta.
“Biên quân thiếu một người có thể ổn định cục diện.”
Nói xong, ánh mắt hắn như có như không lướt qua ta.
Ta không đáp lời, chỉ cầm đũa, gắp một lát măng mà hắn thường thích, đặt vào đĩa của hắn.
Hắn nhìn chằm chằm vào lát măng, nhìn rất lâu, cuối cùng cũng cầm đũa lên, nhưng chậm chạp không đưa vào miệng.
“Trên triều, ồn ào cãi vã, không đưa ra được một phương án nào.”
Hắn đột nhiên lại nói, giọng điệu mang theo sự bực bội bị đè nén.
“Từng người một, ngày thường nói năng cao siêu, đến lúc cần dùng người thật sự…”
Lời hắn chưa nói hết, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
Hắn nghĩ đến cha anh ta, nghĩ đến vị tướng lĩnh Thẩm gia bị chính tay hắn điều đi Bắc Cương để lập công chuộc tội.
Bữa cơm này diễn ra yên tĩnh một cách lạ thường.
Hắn chỉ miễn cưỡng dùng vài đũa, rồi đặt đũa xuống.
Tinhhadetmong
Lúc rời đi, hắn dừng lại ở cửa, quay đầu nhìn ta một cái.
Dưới ánh nến, những tia m.á.u đỏ trong mắt hắn rất rõ ràng, môi hắn mấp máy, dường như muốn nói điều gì đó.
Cuối cùng, hắn không nói gì, quay lưng bước vào màn đêm.
Sau đó, hắn lại đến hai lần.
Một lần là buổi chiều, ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài ngẩn ngơ, tay cầm một cuốn sách, nửa ngày không lật một trang.
Một lần là ban đêm, mang theo hơi rượu nồng, cũng không nói chuyện, chỉ dựa vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-chieu-roi-noi-hoi-han-cua-ta/5057053/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.