Hắn nói.
“Minh Nguyệt, đợi sau này, ta nhất định sẽ tìm thợ thủ công giỏi nhất, làm ra nó, chỉ tặng riêng cho một mình nàng thôi.”
Bản vẽ ấy, ta vẫn còn cất dưới đáy hộp trang sức.
Giờ thì, có lẽ hắn đã quên rồi.
Gió ngoài cửa sổ hình như lớn hơn, rít lên khe khẽ xuyên qua khoảng sân vắng lặng.
2
Vài ngày sau, trong cung mở tiệc.
Trong điện ấm áp, mùi hương xông có chút nồng.
Ta ngồi dưới ghế hắn, Liễu Ngọc Như ngồi bên còn lại của hắn, mặc đồ giản dị, thỉnh thoảng khẽ ho vài tiếng, hắn liền quay đầu sang hỏi han.
Rượu qua ba tuần, tâm trạng hắn có vẻ tốt, quay sang ta cười cười.
“Minh Nguyệt, nàng còn nhớ mẫu Phượng Trâm Lưu Ly bằng bạc mà Trẫm vẽ cho nàng mùa đông năm ngoái không?”
Lòng ta khẽ động.
Ta tưởng hắn đã quên rồi.
“Nhớ ạ.”
Ta nghe thấy giọng mình hơi khô khan.
“Trẫm cũng luôn nhớ.”
Ngữ khí hắn mang theo chút ấm áp của hồi ức.
“Lúc đó nàng nói, đuôi phượng phải bung rộng ra một chút mới đẹp.”
Ngón tay ta siết chặt chén rượu.
Đúng lúc này, Tổng quản Nội vụ phủ khom lưng đi tới, phía sau là một tiểu thái giám, nâng một chiếc mâm phủ lụa màu vàng tươi.
Lụa được vén lên, bên trong đặt chính là chiếc Phượng Trâm Lưu Ly lấp lánh ánh sáng rực rỡ kia.
Đuôi phượng bung rộng, y hệt như trong bản vẽ, dưới ánh đèn lấp lánh ánh sáng chói mắt.
Tim ta chợt đập nhanh mấy nhịp.
Hắn nhìn chiếc trâm, trong mắt có ánh quang.
Hắn đưa tay, cầm lấy chiếc trâm bạc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-chieu-roi-noi-hoi-han-cua-ta/5057044/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.