“Những giọt nước mắt xúc động chảy dài”
***
Sắc trời dần tối, hành lang bệnh viện cũng dần dần lặng yên.
Nghĩ đến việc đối phương là người mới, Cát Phong Hoa cố ý nói chậm lại, chỉ hận không thể nhắc lại ba lần những điểm quan trọng. Thế mà Cố Dương lại nắm bắt điểm mấu chốt rất nhanh, “show thời trang thu đông” thực ra là tập hợp tất cả các thương hiệu quần áo của trung tâm thương mại, mỗi thương hiệu đưa ra vài bộ đồ mới, sau đó trình diễn trên sàn catwalk ở sảnh trung tâm tầng một. Vừa gia tăng độ nổi tiếng, vừa thúc đẩy mua sắm, các bên truyền thông đưa tin này lại càng hay hơn – dù sau thì hiện tại, trên thị trường đa phần thông qua hoạt động khuyến mại để thúc đẩy lượng tiêu thụ, mà việc mở show trình diễn để thu hút khách hàng là một điều cực kỳ nổi bật.
“Dù việc này nghe thì đơn giản, nhưng mà điều cần bận tâm thực sự không hề ít”, Cát Phong Hoa nhấn mạnh, “Từ lập kế hoạch hoạt động đến thực hiện nó, việc nhỏ như con kiến cậu cũng phải tính trước“.
“Dạ em hiểu”, Cố Dương gật đầu, “Thế hiện tại mình đang ở giai đoạn nào rồi ạ?”
“Kế hoạch chưa được thông qua”, Cát Phong Hoa trả lời theo đúng sự thật.
Cố Dương lặng người luôn, thế là về cơ bản còn chưa bắt đầu sao? Thời gian thì chỉ còn hai tháng?
Cát Phong Hoa cũng rất mệt tâm, hoạt động khuyến mãi thu đông những năm trước đều là giảm giá cho hội viên, chỉ cần sửa lại kế hoạch cũ là dùng được. Ai ngờ năm nay Lục Giang Hàn đột nhiên nảy ra ý tưởng mới, trong cuộc họp nói ra năm chữ “show thời trang thu đông”, cả phòng chết lặng, mọi người không có kinh nghiệm liên quan, chưa cần nói đến thực hiện kế hoạch, chỉ riêng nghĩ chủ đề đã sửa bảy tám lần vẫn chưa đạt chuẩn.
“Em có thể xin bản copy của những tài liệu này không ạ?” Cố Dương hỏi.
“Tất nhiên rồi, cậu không nhắc thì anh cũng đưa cho cậu”, Cát Phong Hoa để cậu tự nhập mail của mình, lại không yên tâm mà hỏi: “Chú hiểu hết những gì anh nói ban nãy rồi chứ?”
“Em hiểu hết ạ”, Cố Dương gật đầu, “Em tốt nghiệp đại học chuyên ngành liên quan đến thời trang, có lẽ sẽ không có vấn đề gì đâu ạ, thứ hai tuần sau em gửi anh một bản dự thảo nhé?”
Quá được luôn á! Cát Phong Hoa vừa nghe đã muốn rơi lệ, loanh quanh một hồi hóa ra là một người chuyên nghiệp biết làm việc? Chả trách vừa mới vào công ty đã trở thành người đàn ông được chủ tịch nhìn trúng! Cứu tinh từ trên trời rơi xuống, là một người thô kệch mù tịt về thời trang, hắn cảm thấy dường như đèn trên trần phòng bệnh sáng bừng lên trong nháy mắt!
Đến lúc Cố Dương rời bệnh viện, đồng hồ đã điểm chín giờ tối.
Trời vừa đổ mưa, mặt đất và không khí ngập tràn hơi ẩm, Cố Dương ghé vào một sạp hàng ít người, định lấp đầy bụng rồi mới về nhà. Món hoành thánh vỏ mỏng nhân tôm thơm ngon ngọt ngào, chỉ là cậu còn chưa ăn được hai miếng, một vị khách không mời mà đến đứng ngay đối diện – Giám đốc thiết kế mới nhậm chức của Thời trang Lăng Vân kiêm người nổi tiếng đang phất lên trong ngành – Dịch Minh.
Ánh mắt của đối phương quá rõ ràng, Cố Dương liếc y một cái, tiếp tục cúi xuống húp canh: “Trùng hợp vậy sao“.
“Không tính là trùng hợp, tôi cố ý dạo quanh Hoàn Đông há miệng chờ sung”, Dịch Minh nói, “Tôi không có số điện thoại mới của cậu“.
Cố Dương cảm thán từ tận đáy lòng: “Thế thì thực sự quá tốt luôn“.
Dịch Minh thở dài: “Bốc đồng tùy hứng không thể mài thành cơm, tôi mong cậu sẽ trưởng thành hơn“.
Anh còn mong tôi trưởng thành hơn? Cố Dương thực sự không muốn đáp lời, cậu cảm thấy tinh thần của bản thân bị ô nhiễm 100%.
“Đây là số điện thoại mới của tôi”, Dịch Minh đưa một tấm danh thiếp qua, “Nếu như cậu sẵn sàng, chúng ta có thể có nhiều cơ hội hợp tác hơn...” Còn chưa nói dứt lời, Cố Dương vẫy một chiếc taxi (*),nhanh như chớp phi đến trạm tàu điện ngầm.
(*) Khum hiểu lắm, tra từ thấy toàn ảnh xe máy phế liệu nên chém là taxi
Hai tiếng sau, Đỗ Thiên Thiên hay tin, phẫn nộ bày tỏ sở dĩ tên trộm này mặt trơ trán bóng như vậy là do định kỳ tái phát bệnh ấm đầu (*),đánh cho một trận là nín ngay.
(*) 多半是肺热: Chưa tìm ra nghĩa khịa cái gì, chém.
“Có lý đấy”, Cố Dương ném khăn tắm sang một bên, “Không nói chuyện này nữa, em còn phải làm bản kế hoạch“.
“Đã muộn rồi mà?” Đỗ Thiên Thiên nhìn đồng hồ treo tường.
“Vẫn sớm, anh ngủ trước đi”, Cố Dương vừa gặm táo, vừa bật máy tính lên.
Cát Phong Hoa đã gửi cho cậu mấy bản kế hoạch trước đó, chủ đề trình diễn lòe loẹt đủ kiểu, từ “Thu Vân Thu Dương”, “Thiên đường Thời trang”, một đường chạy loạn đến “Yêu tinh quyến rũ”, “Yêu tinh mùa đông“. Phong cách cơ bản gồm: hoàng hôn đỏ, smart (1),gái hư, dân tổ lại còn nhóm người mẫu nông thôn, thực ra cũng không thể nói là không hay, bởi lẽ mỗi chủ đề đều có thể thu hút được một nhóm quần chúng tương ứng, nhưng rõ ràng mấy kiểu này không giống tí nào với hiệu quả mà Lục Giang Hàn muốn có.
Thẩm mỹ của trai thẳng sắt thép, vừa mãnh liệt lại vừa giản dị, lấp đầy từng trang trong bản kế hoạch, về cơ bản không có chỗ trống để sửa, Cố Dương nhấp chuột phải xóa luôn, mở một trang mới.
Hai giờ sáng.
Ở một đầu khác của thành phố.
Lục Giang Hàn mở tủ, tiện tay cầm ra một chai rượu vang.
Anh thường xuyên mất ngủ, cũng quen dùng rượu để đi vào giấc ngủ. Chất lỏng màu hổ phách thơm nồng chua cay, mang lại kích thích trực tiếp đến khoang mũi và cổ họng, tựa như giáng một đòn nặng nề, không hề thoải mái, bởi anh uống rượu không phải để thưởng thức.
“Lại không ngủ được à?” Sau lưng, một bóng trắng phiêu phiêu bay ra.
Lục Giang Hàn bị dọa giật mình, quên mất hôm nay trong nhà còn có một miếng cao dán chó, suýt thì ném chai rượu qua.
Dương Nghị bật đèn lên, hai mắt mịt mờ, khuôn mặt trắng bệch, đồ ngủ nửa mở, cơ ngực lộ ra.
Lục Giang Hàn: “...”
Cay mắt.
“Tôi bảo này, hay là cậu hẹn lịch khám với bác sĩ tâm lý lần trước đi”, Dương Nghị cướp cốc rượu trên tay anh, tận tình khuyên bảo, “Cứ thế này thì không được đâu, sớm muộn gì cũng biến thái... à không, ý của tôi là như này không tốt cho sức khỏe của cậu“.
“Không có hứng”, Lục Giang Hàn bật máy tính.
Cậu đi khám bệnh còn phải đợi có hứng? Dương Nghị cân nhắc câu từ rồi lại đưa ra gợi ý hữu hảo: “Không thì thử hẹn hò xem sao?”
Lục Giang Hàn ngẩng đầu nhìn hắn.
Dương Nghị lùi một bước: “Hôm nay bác gái gọi điện cho tôi, bảo là nếu như cậu vẫn không chịu kết hôn thì sẽ đổi thành tôi sinh cháu cho bác ấy“. Nhà họ Lục mấy người có vô lý quá không vậy, việc này liên quan mẹ gì đến tôi?!
“Công việc nửa cuối năm chất đống, nếu cậu muốn đẻ thì cũng phải đợi đến sau Tết”, Lục Giang Hàn chỉnh đèn lên mức sáng nhất, “Ngủ thì ngủ không thì tăng ca đi, tôi không muốn nghe lảm nhảm“.
Dương Nghị lặng lẽ thở dài.
Trên đời này có hai loại người không tìm được người yêu.
Một là tính chó, hai là cuồng công việc.
Mà Lục Giang Hàn hiển nhiên còn đỉnh hơn, bởi vì anh là một tên cuồng công việc tính chó.
Hai hợp làm một, không có đối thủ.
Sáng sớm trời lại bắt đầu mưa.
Cố Dương kiểm tra dự báo thời tiết, cả một tuần tới đều không có nắng, vậy nên cậu xin Lý Vân chuyển tất cả hoạt động ngoài trời thành hoạt động trong nhà, mỗi ngày dẫn nhóm hội viên đi dạo phố, xem kịch uống trà lượn triển lãm, cuối cùng mỗi người cầm trên tay một phần đặc sản, vui vẻ lên máy bay trở về.
“Bây giờ có thể hẹn ăn bữa cơm được rồi ha?” Đỗ Thiên Thiên gọi điện hỏi.
“Em thực sự không rảnh, tuần sau nhé”, Cố Dương ôm máy tính, chạy đến bệnh viện Số 3 gần công ty, cùng Cát Phong Hoa nghiên cứu hai tiếng đồng hồ cuối cùng cũng sửa xong dàn ý thành kế hoạch sơ bộ.
“Như này đã ổn rồi ạ?” Cố Dương do dự, “Nhưng mà em thấy còn có thể sửa tiếp“.
“Đương nhiên phải sửa rồi, đã ra hình ra dạng đâu”, Cát Phong Hoa đỡ eo ngồi dậy, “Tuy nhiên cần sếp Lục xem qua bản dự thảo thì mới làm tiếp“.
“Vậy bây giờ em về công ty”, Cố Dương gấp máy tính lại, “Không thì sếp Lục tan làm mất“.
Cát Phong Hoa đã từng hướng dẫn khá nhiều thực tập sinh, nhưng đây là lần đầu tiên gặp một con hàng không sợ Lục Giang Hàn, hắn cố gắng xoay người, mạnh mẽ vươn tay mò ra một quả táo trong giỏ hoa quả đưa cho cậu, để cổ vũ.
Lục Giang Hàn vẫn đang mở họp.
Đồng hồ chỉ đến con số “8”, đồng nghiệp khác đều đã tan làm về nhà, Cố Dương nằm ngoài trên bàn, lắng tai nghe tiếng động trên hành lang.
Một phút.
Mười phút.
Nửa tiếng.
...
Màn hình điện thoại nhảy ra thông báo tin tức mới, Dịch Minh - giám đốc thiết kế mới của Thời trang Lăng Vân - thay mặt tập đoàn tham dự sự kiện, Cố Dương xóa luôn, cầm cốc nước đi đến phòng trà để pha cà phê, kết quả vừa ra ngoài lại gặp được trợ lý của Lục Giang Hàn.
“Cậu còn chưa về à, Tiểu Cố?” Trợ lý giật mình, “Được rồi được rồi, mau qua đây, sếp Lục vừa họp xong, sáng sớm mai sếp phải bay đi công tác“. Đi gần đến trước cửa còn thì thầm nhắc cậu, hôm nay tâm trạng sếp Lục không tốt, tốt nhất đừng làm anh tức giận.
Cố Dương hít sâu một hơi, ôm điện thoại bước vào phòng chủ tịch.
Tâm trạng không tốt thì không tốt, công việc đang gấp, nếu không nắm chặt thời gian quyết định chủ đề, tất cả kế hoạch sau đó đều sẽ rối tung cả lên.
Lục Giang Hàn để trợ lý tan làm trước.
Bản dự thảo của Cố Dương chỉ có ba trang giấy, cậu quyết tâm loại bỏ phong cách thành thị mùa thu đông mà Cát Phong Hoa yêu thích, đổi chủ đề buổi trình diễn thành “Luân hồi”, sự chuyển giao giữa hai mùa thu đông chính là sự luân hồi, chưa kể năm nay thịnh hành phong cách cổ trang thời Hạ, cũng tính là sự luân hồi của thời trang.
Váy đen ngắn năm 1926, váy Mondrian (2) năm 1965, váy sơ mi năm 1977, váy mini-crini (3) năm 1985... Vô vàn những thiết kế kinh điển trải qua dòng chảy của thời gian, lại được tái hiện vẻ đẹp rực rỡ trong một thời điểm nhất định trong lịch sử, những vật đẹp đẽ vĩnh viễn không biến mất, mà cứ lặp đi lặp lại quá khứ huy hoàng của mình.
“Vậy nên?” Lục Giang Hàn đã đọc xong bản dự thảo của cậu.
“Vậy nên dù sao đồ kinh điển cũng có thể tồn tại rất lâu, mua sớm hay mua muộn đều là mua, xu hướng của năm nay lại là thời trang triều Hạ, người tiêu dùng sẽ tranh thủ hoạt động lần này của trung tâm thương mại mà mua cho đủ“. Cố Dương lật đến trang cuối của bản dự thảo, “Chỉ tổ chức một buổi trình diễn thì quá lỗ, anh Cát yêu cầu phải đi kèm với hoạt động khuyến mãi, phòng tài chính – kinh doanh đã dự tính lợi nhuận, sau đó thống nhất mua đủ 500 tệ sẽ tặng voucher 100 tệ ạ.”
Buổi trình diễn thời trang cao cấp lắc mình biến thành hiện trường mua bán thu hồi vốn, Lục Giang Hàn cười cười trả lại bản dự thảo cho Cố Dương: “Làm theo chủ đề này của cậu đi, quay về viết chi tiết ra, thứ sáu nộp cho tôi“.
“Dạ được ạ, cảm ơn sếp Lục“. Cố Dương thở phào nhẹ nhõm, “Vậy tôi tan làm trước ạ“.
“Lái xe đến rồi sao?” Lục Giang Hàn hỏi.
Cố Dương lắc đầu: “Tôi gọi taxi ạ“.
Ngoài cửa sổ sấm chớp vẫn đánh ầm ầm, Lục Giang Hàn đứng lên: “Đi thôi, tôi tiện đường đưa cậu về nhà“.
Cố Dương: “...”
“Nhà cậu ở đâu?” Lục Giang Hàn thắt xong dây an toàn.
Cố Dương chột dạ: “Ở khu biệt thự Quan Lan ạ“. Tôi đã bảo là xa rồi, thực sự rất xa đó.
Thế nhưng may mà Lục Giang Hàn cũng không có ý kiến gì với chuyện này, lập tức nổ máy lên đường. Mưa càng lúc càng nặng hạt, dọc đường lại gặp không ít đèn đỏ, chiếc xe di chuyển chậm như rùa, cuối cùng cũng khiến Cố Dương chìm vào giấc ngủ - mặc cho cậu đã rất cố gắng nhắc nhở bản thân duy trì tỉnh táo. Tuần vừa qua, ban ngày phải dẫn đoàn hội viên đi tham quan, buổi tối phải thức khuya làm dự thảo, cậu thực sự có hơi không chịu nổi nên vô thức ngủ gật luôn.
Lục Giang Hàn tắt nhạc đi, thuận tay tăng nhiệt độ điều hòa lên.
“Cậu đâu rồi?” Dương Nghị gọi điện đến, “Tôi vừa qua nhà cậu lấy chai rượu“.
“Đang lái xe”, Lục Giang Hàn đáp, “Đưa Cố Dương về nhà“.
Dương Nghị không nghe rõ tên, chỉ mừng rỡ chìm đắm vào chuyện “đêm khuya tự mình đưa về nhà”, vội vàng gợi ý: “Mưa to như này, lái xe nguy hiểm lắm, hay là tìm khách sạn gần đó ngủ một đêm đi“. Mặc kệ người đó là ai, cũng chẳng quan trọng, dù sao có còn hơn không.
Lục Giang Hàn: “...”
Dương Nghị còn muốn tiếp tục khuyên nhủ, cuộc gọi đã bị tắt. Lục Giang Hàn liếc nhìn người bên cạnh: “Ngủ tiếp đi, còn phải đi một lúc nữa“.
Tim Cố Dương đập điên cuồng, ban nãy cậu bị tiếng sấm làm giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra lại thấy ánh đèn rực rỡ ngoài cửa sổ, mờ ảo như bước sang thế giới khác, nhất thời không kịp phản ứng đang xảy ra chuyện gì, mất một lúc mới tỉnh táo.
“Cậu sợ tiếng sấm à?” Lục Giang Hàn hỏi.
“Cũng không phải ạ”, Cố Dương hơi xấu hổ, “Xin lỗi sếp Lục, ban nãy tôi buồn ngủ quá“.
“Cậu thường dậy lúc mấy giờ?” Lục Giang Hàn dừng đèn đỏ.
“Bảy giờ ạ, gần nhà tôi có trạm tàu cao tốc”, Cố Dương nói, “Nhưng mà vẫn khá tốn thời gian nên tôi định sau khi kết thúc kỳ thực tập thì thuê trọ gần công ty“.
Trong lúc hai người nói chuyện, màn hình điện thoại của Lục Giang Hàn sáng lên liên tục, trên đó hiển thị duy nhất một chữ: Mẹ.
Cố Dương ngoan ngoãn im lặng.
Nhưng Lục Giang Hàn lại từ chối cuộc gọi.
Cố Dương: “...”
“Quan hệ của mẹ con tôi rất tốt”, Lục Giang Hàn đáp ngắn gọn, “Chẳng qua hiện tại tôi không nhận cuộc gọi thì bà ấy sẽ vui hơn“.
“Dạ“. Trong lòng Cố Dương tràn đây nghi ngờ.
Vì sao á?
Bà Lục vươn tay đẩy chồng mình: “Con trai ngắt máy rồi, không nhận cuộc gọi“.
Ông Lục tháo kính ra: “Sao anh thấy em vui vẻ thế?”
“Thì em cực vui luôn mà!” Bà Lục tựa vào người chồng, không kiềm chế được niềm vui – nửa đêm canh ba, trong xe có người, bận rộn đến mức không nhận điện thoại, thế này thì còn có thể là gì nữa?
Thật không dễ dàng gì, thật sự, sắp rớt cả nước mắt.