Lại mộng rồi, ác mộng lại đến. Lần này lại vẫn là vụ tai nạn ấy nhưng cậu đã có thể nhìn rõ mặt bọn họ, ba mẹ nguyên chủ hiện cũng chính là ba mẹ cậu. Bọn họ thật đẹp, nguyên chủ và cậu rất giống hai người họ.
Chiếc xe tải lớn lại lao đến, nó tông ngang xe cậu đang ngồi. Cậu cảm nhận được có người ôm mình vào lòng bảo hộ. Cậu nghe thấy tiếng la hét giật mình không chỉ của những người xung quanh mà còn là của ba mẹ cậu.
Khương Bất Dạ cảm nhận được cơn đau của cả tinh thần và cơ thể.
" Khương Bất Dạ! Khương Bất Dạ... " Trong lúc cậu chìm đắm trong thứ đau đớn ấy tiếng gọi bỗng phát lên làm cậu giật mình mở trừng mắt.
Cố Bắc Thượng vốn vừa bị mẹ bắt lên gọi Khương Bất Dạ dậy ăn cơm. Hắn cũng rất bất ngờ vì cậu vốn ở bên nước ngoài lại đột ngột về, nghe tin hắn cũng thật trầm ngâm nhíu mày một chút. Lúc hắn lên gõ cửa nhưng không thấy ai trả lời, gọi mãi vẫn không thấy nên chỉ có thể mở cửa trực tiếp đi vào, cửa cũng không khóa.
Đập vào mắt hắn là khuôn mặt thiếu niên mới 16 tuổi vẫn còn vương nét trẻ con, đôi mắt nhắm lại. Hắn tiến đến bên mép giường lại thấy có gì không đúng, Khương Bất Dạ mặc dù đang ngủ nhưng mày lại nhíu chặt, môi mím lại khuôn mặt trắng bệch, hai tay nắm chặt lấy chăn mỏng cả người đều toát mồ hôi. Hắn cũng nhíu mày gọi
" Khương Bất Dạ! Khương Bất Dạ...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-yeu-em-khong/2879671/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.