Đến chiều tối cả bốn người đều đúng giờ tới nơi, đứng trước cửa nhà ma u ám gần như chẳng có tia sáng nào có thể lọt qua.
Triệu Thạc đứng trước cửa ngó vào trong mà chân run cầm cập nụ cười trên mặt méo mó đến cực điểm bị em trai bên cạnh khinh bỉ nhìn liền ưỡn ngực lên.
" Chậc. Anh yếu đuối quá rồi " Triệu Uy không thương tiếc vỗ cái bộp vào lồng ngực cố ưỡn lên của anh trai mình " Chút nữa vào đó đừng có khóc nhé, nếu không cố được thì tránh xa em ra, mất mặt lắm "
Triệu Thạc nghe vậy lặp tức khí thế chuyển về số 0, cả người đu lên em trai thấp hơn mình một cái đầu bắt đầu giở trò khóc lóc.
Khương Bất Dạ nhìn hết mọi hành động của họ thì ánh mắt hâm mộ sáng rực, có gia đình quả nhiên rất vui vẻ.
" Được rồi đi thôi " Triệu Uy gỡ móng vuốt của Triệu Thạc ra, muốn xoay người nắm tay Khương Bất Dạ đi vào đầu tiên nhưng vai lại bị bóp lấy thấy đau. Cậu ta liền quay đầu nhíu mày " Còn chưa có vào anh sợ cái gì chứ ? " Khi nhìn rõ người đến là ai liền không nhịn được run một cái lặng lẽ bỏ tay Khương Bất Dạ ra " Anh đến đây làm gì ? "
Ngô Cận cười cười gật đầu chào bọn họ rồi nhìn thẳng mặt Triệu Uy trả lời " Đến đây chơi, tiện thể ..." rồi ghé vào tai Triệu Uy nói gì đó khiến mặt cậu ta phừng một cái đỏ chót còn anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-yeu-em-khong/2879644/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.