Một hồi nhốn nháo cuối cùng cũng dừng lại. Bây giờ mới để ý sân trường ngoài tiếng của bọn họ ra thù chẳng có tiếng động gì khác. Lúc này vài người cũng lục đục đi ra so đáp án với nhau, có người thì vui mừng, có người ngay lặp tức ỉu xìu nhưng cũng có người sẽ đi thẳng đến nhà ăn của trường luôn. Mà bọn họ chính là kiểu thứ ba.
Khương Bất Dạ lại nghĩ đến những tháng năm trước kia, cậu lúc đó cũng là học bá đứng đầu toàn trường muốn bao nhiêu vinh dự liền có bấy nhiêu. Giáo viên trong trường cũng vô cùng thích cậu, vừa có sắc vừa có tài ai mà chẳng thích? Nhưng người đời có câu, được cái nọ thì mất cái kia. Đi kèm với những lời khen, lời tự hào của giáo viên chính là sự ganh ghét đố kị, sỉ nhục của học sinh.
Ở trong trường cậu gần như là độc lai độc vãng, một mình đến một mình đi. Nhưng hiện tại.... . Khương Bất Dạ đứng bất động tại chỗ nhìn bóng lưng ba người vừa đi vừa cười đùa đằng trước.
" Đi thôi? " Cố Bắc Thượng nhận thấy không có cậu bên cạnh nên dừng bước quay đầu, nói.
Nhưng hiện tại cậu không còn cô độc nữa!
Nghĩ như thế Khương Bất Dạ nở nụ cười thật tươi cũng thật nhẹ nhàng " Được. "
Cố Bắc Thượng sững sờ một chút, ấy vậy mà trong phút chốc hắn lại bị nụ cười kia làm cho ngây ngẩn cả người. Hắn cảm thấy nụ cười kia ... đẹp đến mê người.
" Đi thôi? " Ngược lại lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-yeu-em-khong/2877286/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.