Vốn nghĩ nhận ra rồi thì sẽ nhẹ lòng hơn nhưng ai ngờ được chữ ' ngờ ' đâu chứ ? Bây giờ hắn phải làm thế nào để Khương Bất Dạ có thể chấp nhận phần tình cảm này mà không xa lánh hắn.
Cố Bắc Thượng thở dài, cả buổi sáng này đều ngơ ngẩn ra. Khương Bất Dạ gọi cũng không thấy hắn đáp lại, ngồi trên bàn ăn đến bơn mười lăm phút cũng không thấy động đũa.
" Anh, mau ăn đi chúng ta còn phải đi thăm ông bà " Khương Bất Dạ vẫy tay trước mặt hắn cũng không thấy hắn phản ứng gì. Cậu đành nhướn người lên lại sát gần hắn nhìn chằm chằm.
Cố Bắc Thượng bị động tác của cậu làm cho giật mình, giờ mới phản ứng lại " À, có chuyện gì sao ?"
" Anh bị sao thế ? Từ tối hôm qua lúc đi mua quà anh cũng ngẩn ngơ ra như vậy, bây giờ cũng vẫn thẫn thờ. Có chuyện gì không thể nói với em à? "
" Không có chuyện gì đâu, đừng để tâm " Hắn khoát tay rồi bắt đầu bữa sáng khi Khương Bất Dạ đã ăn xong và ngồi nhìn hắn.
Thấy cậu cứ nhìn chằm chằm bỗng hắn cảm thấy không tự nhiên mà hơi cúi thấp đầu xuống
" Anh né tránh em ? " Khương Bất Dạ khoanh tay đặt lên bàn nhướn mày hỏi hắn.
" Không có, sao lại phải né tránh chứ ? " Cố Bắc Thượng ngẩng đầu lên đối diện với tầm mắt của Khương Bất Dạ lại chẳng thể nói gì thêm nên đành chuyển chủ đề.
" Đi thăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-yeu-em-khong/2877269/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.