Vào phòng rồi Khương Bất Dạ mới nhận ra đây không phải phòng mình, lúc quay người lại muốn ra ngoài lại nghe cạch một cái chốt cửa bị khóa lại. Không biết từ lúc nào Cố Bắc Thượng đã vào phòng, hắn đứng tựa vào cửa nhìn cậu cười đầy ẩn ý, hai tay khoanh trước ngực. Một bộ dáng đại lưu manh.
" Muốn ra ngoài ? "
Thấy cậu cứ chần chừ ấp úng mãi không mở miệng hắn đành hỏi trước. Khương Bất Dạ gật gật đầu.
" Cho em ra ngoài. "
" Được. " Hắn đứng tránh sang một bên ý bảo cậu đi đi. Khương Bất Dạ cũng tin là hắn thả mình đi thật nên mới đi sang. Nhưng tay còn chưa chạm vào chốt vặn cửa thì trời đất một trận quay cuồng, cậu kinh hãi thét lên một tiếng rồi bị đặt xuống giường.
Vừa định ngóc đầu dậy Cố Bắc Thượng đã úp mặt vào cần cổ cậu hơi cọ. Bị tóc hắn cọ đến ngứa cậu hơi rụt rụt cổ lại. Lại nghĩ nghĩ một chút, dạo này hình như Cố Bắc Thượng không được bình thường lắm thì phải, hơn nữa... nhìn cái hành động này cũng không được bình thường lắm ha ?
" Anh, anh không cảm thấy như vậy .... "
" Anh mệt quá muốn đi ngủ. " Hắn biết Khương Bất Dạ muốn nói cái gì nên mới cắt ngang lời cậu như thế.
Đang nói bị cắt ngang cậu cũng không có để ý, nghe thấy hắn nói mệt lại nghĩ đến mấy ngày hắn chăm sóc mình ở bệnh viện.
" Vậy anh nghỉ ngơi đi, em ra ngoài ? "
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-yeu-em-khong/2877242/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.