"Thôi không cần kiểm tra đâu tôi không sao Sơn yên tâm đi." anh Sơn cũng không lật chăn lên xem nữa mà ngồi vỗ vỗ lên chăn.
Trời ơi không thể ngồi nói chuyện bình thường được sao, cứ phải động chạm mới được hay sao? May thay Lâm Phúc ngăn lại cho nên anh Sơn không làm gì nữa hỏi han mấy câu rồi rời đi.
"Vậy thôi Sơn đi đây, Phúc nhớ giữ gìn sức khỏe nha."
Thiết nghĩ rằng mọi chuyện đã ổn nhưng không, đột nhiên thằng anh tôi xuất hiện xông thẳng vào phòng y tế mà không nói lấy một câu. Tôi và Lâm Phúc vội vàng che dấu hiện trường.
Anh trai đi vào hỏi một câu: "Chết chưa?" Lâm Phúc liếc mắt: "Vẫn sống nhăn răng, có chết cũng chờ mày chết trước tao."
Vẫn không thôi đấu khẩu được mà, Tuấn Anh vậy mà lại không đáp trả lại, chỉ nói: "Trận đấu của tao với mày vẫn chưa kết thúc đâu, tao thắng không có tý thuyết phục nào nên kết quả đó không tính."
Mặc dù chỉ nói mấy câu ngắn gọn nhưng tôi và Lâm Phúc đều hiểu Tuấn Anh muốn nói gì. Ổng là đang bảo Lâm Phúc mau chóng khỏe lại còn tái đấu với ổng nữa. Cũng thật biết lo lắng cho người khác ghê.
Lâm Phúc châm chọc: "Vậy hả? Tao còn cứ tưởng mày chấp nhận chiến thắng đó rồi đi ăn mừng với bạn gái của mày rồi chứ, còn nồng nhiệt như vậy nữa."
Tuấn Anh lúc này liền tức giận nói: "Thắng không thuyết phục như vậy mà ăn mừng cái gì? Nồng nhiệt cái qué gì tao làm gì có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-va-hang-xom-toi-la-ke-thu-khong-doi-troi-chung/2711646/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.