Cả hội trường biểu diễn đều chú ý đến tôi, MC bị ngắt lời cũng quay lại nhìn tôi có chút lúng túng. Thật sự là tôi ngại quá, mặt nóng ran hết cả lên. Tôi quay đầu nhìn về phía cánh gà thấy anh Quân đang ở đó nhìn chằm chằm mình, tôi liền đi tới kéo tay anh ấy ra sân khấu. Một bên tay của anh ấy đang được băng bó để tránh va chạm nên tôi cũng không dám lôi anh ấy quá mạnh.
Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán ở phía dưới tôi kéo anh Quân đến chỗ cây đàn, đặt anh ấy ngồi xuống, anh ấy khẽ hỏi tôi: "Em làm gì vậy Thư? Sao lại kéo anh ra đây?"
Tôi ngập ngừng nói nhỏ: "Anh lẽ ra nên ở đây ngay từ ban đầu rồi, nếu anh đã không thể tự mình chứng minh được cho ông ấy thấy quyết tâm của anh lớn đến thế nào thì em sẽ giúp anh."
Tôi vừa nói vừa quay lại hướng xuống dưới sân khấu, nơi ấy có một người vẫn luôn chăm chú lắng nghe buổi biểu diễn với một tâm trạng lo lắng. Người mà đã luôn chối bỏ ước mơ của con mình nhưng giờ đây lại ở đó ngóng trông sự xuất hiện của con, muốn thấy được con biểu diễn. Khi nhìn thấy con bước ra sân khấu trái tim như bị bóp chặt bởi vết thương trên tay con, người đó là chính là người cha đáng kính của anh.
Quân: "Không ngờ...ông ấy vẫn luôn ở ngay đó, nơi hàng ghế đầu tiên."
Anh Quân mắt đỏ hoe, anh dường như muốn khóc nhưng lại nghẹn ngào. Tôi nói: "Anh nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-va-hang-xom-toi-la-ke-thu-khong-doi-troi-chung/2711631/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.