“Bép!” Ở trong đại sảnh tại sân bay, mẹ trực tiếp quăng cho anh tôi một cái bạt tai, mặt ổng lập tức sưng đỏ lên.
“Ta phải đánh chết mi cái thằng con trai phản nghịch hồ đồ này! Nhiều năm qua ngoan ngoãn vậy, giờ thì tới kỳ phản nghịch rồi phải không?” Mẹ nổi cơn cuồng loạn: “Mi rời xa nó cho ta, sau đó kết hôn sinh con. Nếu không đừng có gọi ta là mẹ, đi xa được bao nhiêu thì cứ đi đi.”
Anh tôi không nói câu nào, lưu lại một bóng lưng liền một mình đi về phía cửa ra phi trường.
“Không lựa chọn thì đừng có gọi ta là mẹ, ta không có đứa con trai như mi. Mi vĩnh viễn đừng có mà trở lại.” Mẹ tôi ngay tại đây rống to.
Mẹ dù sao cũng là một người phụ nữ, một người phụ nữ trong thời kỳ lão niên, ngay lúc anh tôi xoay người rời đi, khí thế đánh người liền mất sạch, cả người ngã phịch trong lòng ba tôi, nhìn bóng lưng anh tôi rời đi, nước mắt ào ào ứa ra từ trong mắt, bàn tay quăng cho anh tôi một tát liên tục run lên, rồi nhanh chóng trở nên sưng đỏ.
Tôi không biết nên làm gì, nên cứ đứng đó nhìn ba tôi nửa ôm mẹ rời khỏi sân bay. Tôi nghĩ là anh tôi hẳn đã sớm biết kết cục như vậy, cho nên mới một mực không nói gì.
Về đến nhà, đúng như dự đoán, anh tôi không trở về.
“Sao nó có thể không nói gì cả, cứ như vậy mà đi chứ? Sao nó lại nhẫn tâm như vậy, có thể bỏ rơi ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-toi-va-ban-trai-cua-anh-ay/83917/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.