Mẹ tôi nói lần đầu tiên đến một thành phố mới để học hành, thời gian mới tới phải tập thích ứng với hoàn cảnh, cho nên tôi đến chỗ anh tôi sớm trước một tuần lễ. Cư xá chỗ này cái gì cũng tốt, chỉ là thói quen xử lý rác nơi này thì không hề tốt chút nào, xe rác mỗi buổi sáng sáu giờ rưỡi và buổi chiều năm giờ rưỡi đến thu gom rác thải. Buổi sáng sớm như vậy, còn chưa rời giường, còn lúc buổi chiều, mọi người vẫn chưa về đến nhà.
“Tại sao không đi vứt buổi chiều, mà nhất định bắt mình vứt vào buổi sáng chứ? Hèn gì bảo mình đi vứt rác, sáng sớm thế này đã có ai thức dậy đâu? Mấy đống rác này không biết ổng tích mấy ngày rồi, lại còn dùng cái loại túi rác cỡ đại nữa chớ.” Tôi kiễng chân, ra sức nhấc cái túi rác ném lên xe, cố gắng mấy lần cũng không có lần nào thành công, mắt thấy tay càng lúc càng mỏi, túi rác sắp sửa đổ ập lên người tôi. Lúc này từ phía sau tôi vươn ra một bàn tay thật lớn, dễ dàng ném túi rác lên xe, thuận tay nhấc luôn cái túi rác lớn bằng nửa người tôi dễ dàng ném lên nốt.
“Cám, cám ơn!” Tôi quay lại nhìn chủ nhân của bàn tay to kia, nhưng chỉ thấy một cặp ngực lớn. Thật là cặp cơ ngực đúng bự a!!!! Tôi không cầm nổi lòng nuốt nuốt nước miếng. Ngẩng đầu lên mới khó khăn thấy được mặt của anh này, một gương mặt rất bình thường, một cặp lông mày đen đậm, một đôi mắt sáng ngời khiến cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-toi-va-ban-trai-cua-anh-ay/83904/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.