Đã đựơc 3 năm kể từ ngày Du cùng ba mình sang ÚC.
Tại 1 nơi nào đó trên nứơc Úc.
– Mau lên nào. Sắp trễ học rồi đấy_ Ngay trứơc cổng 1 ngôi trừơng lớn , 1 cô gái có khuôn mặt bầu bĩnh với mái tóc nhuộm màu vàng nắng đang thúc dục ngừơi đi sau.
Đằng sau là 1 cô gái có ngoại hình khá ưa nhìn. Mắt đen to tròn, môi mỏng tô thêm chút son màu hồng nhạt. Tuy xinh đẹp như vậy Nhưng hành động thở hồng hộc của cô làm mất hết hình tựơng của 1 ngừơi con gái dịu dàng.
– Hôm nay là lễ tổng kết mà, đi trễ 1 chút có sao đâu chứ!_ cô mè nheo đủ điều.
– mày lại muốn bị nêu tên trứơc toàn trừờng nữa sao? Mày không nhục Nhưng tao thì nhục lắm đấy_ cô gái đi trứơc không hề nhựơng bộ chút nào vì cô đã quá rõ tính cách của bạn mình.
– Dù sao thì cũng không phải lần đầu đi học trễ, lo gì chứ_ cô không quan tâm lắm, bĩu môi.
Mà cô gái này chính xác là Du ngừơi đã đi biệt tích hơn 2 năm trời.
Còn cô gái tóc vàng kia chính là Quỳnh. Ngừơi bạn từ thuở nhỏ với Minh Anh và Sơn đồng thời cũng là 1 trong số những ngừơi dứơi trứơng của Du.
Quỳnh thở dài, vì cô thừơng xuyên sang nứơc ngoài nên cũng khá quen với cuộc sống ở đây rồi.
Nhưng còn Du thì lại khác. Quỳnh đã phải đau đầu với cô 1 thời gian dài rồi. Du vốn không quen với thời tiết nơi đây , lại còn bị lệch múi giờ nữa chứ. Mọi ngừơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-toi-la-sac-lang/543413/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.