– Đại ca, có thông báo mới_ 1 tên từ ngoài cửa bứơc vào. – Có chuyện gì?_ Nhật Anh uể oải nằm lăn lốc trên giừơng êm, hỏi. – Là tin về Huyết Ảnh… – Cái gì? thật sao? Nói mau…_ Vừa nghe đến 2 từ Huyết Ảnh là Nhật Anh nhảy dựng lên hỏi đủ thứ. – À là… Vừa có ngừơi đến bán thông tin cho chúng ta… Thân phận thật sự của Cô ta là học sinh năm nhất trừơng Cao San,_ hắn lấy tờ thông tin ra mà đọc – Đưa đây_ Nhật Anh nhanh chóng giựt lấy tờ giấy. – Hoàng Thanh Du hả? Hừm… Lần này cô không thoát khỏi tay tôi đâu. – Mau. Sai ngừơi đi chứng thực thông tin này có đúng hay không!_ Nhật Anh hưng phấn ra lệnh. ….. Chiều đó Du bỗng nhiên nổi hứng muốn Khải dạy nấu ăn cho mình. Với lí do là cô không biết nấu món gì khác ngoài những món có liên quan đến trứng. – nhìn này, cắt thịt theo đừơng dọc như thế này_ Khải vừa thao táo vừa hứơng dẫn cho cô. – Ừm. Để em làm thử_ Sau khi đựơc hứơng dẫn Du háo hức muốn làm thử. Nhưng mà, thịt của cô cắt ra thì cục bự cục nhỏ, còn bị méo mó khắp nơi khác hẳn với những miếng thịt cực kì đều và đẹp mắt của Khải. – Ể? Sao lại khác biệt như thể này chứ?_ Du ủ rũ nhìn qua nhìn lại so sánh giữa mấy miếng thịt. – Để anh_ Khải bỗng nhiên cầm lấy tay Du hứơng ngay miếng thịt mà chặt xuống. 2 ngừơi hiện tại đang đứng rất sát nhau. Vì để thuận tiện cho việc hứơng dẫn thao tác , Khải đứng áp mặt hơi sát vào lưng Du. 2 cánh tay cũng áp vào tay cô. Cứ thế Khải cầm tay cô, giúp cô cắt từng miếng, để cô làm quen với độ dày của nó. Hơi thở của Khải phà vào cổ cô làm cô cảm thấy hơi nhột. Rầm… Bỗng nhiên vang lên 1 tiếng mạnh làm cả 2 đều quay lại nhìn. Ra là Kiệt do cảm thấy cảnh 2 ngừơi thân mật quá chứơng mắt nên muốn phá bĩnh chen ngang. Tiếng động lúc nãy là do Kiệt đóng mạnh cửa tủ lạnh. – 2 ngừơi đang cái gì?_ Kiệt giả vờ điềm tĩnh đến gần chỗ 2 ngừơi xem xét này nọ. – À, anh đang hứơng dẫn em ấy cách nấu ăn đấy mà_ Khải có hơi chột dạ, giải thích. Thật ra lúc nãy anh cũng không biết tại sao mình lại hành động như vậy nữa. – Vậy sao? Em ấy nấu thì ai ăn nổi chứ! Mong là không bị đau bụng a_ Kiệt nổi hứng lên trêu chọc Du. – Vậy thì anh nhịn đi, ai bắt anh ăn đâu chứ!_ Du bĩu môi phản bác.. – Đựơc thôi. Anh chờ món ăn ngon của em đấy_ Kiệt tặng cho Du 1 cái nháy mắt rồi ra ngoài. Khải đứng nhìn 2 ngừơi. Anh dừơng như đã không phát hiện ra. Từ khi nào mà mối quan hệ giữa họ lại trở nên thân thiết như vậy chứ. Không phải ban đầu ngừơi Du thích là anh sao? Nếu lúc cô tỏ tình đó anh chấp nhận thì mọi việc sẽ như thế nào nhỉ! Đúng vậy, Anh đã biết Du chính là ngừơi đàn em đã từng tỏ tình với anh trứơc đó nhờ vào những tấm hình trong điện thoại của ông Hùng. ….. Còn Kiệt, lúc vừa bứơc ra ngoài 1 chút lại nhận đựơc cuộc gọi từ ai đó nên đã đi mất. Kiệt 1 mình đi thẳng đến căn nhà hoang cách đó 1 con phố. – Anh Kiệt, cứu em_ Vừa vào đến nơi đã nghe tiếng gọi thảm thiết của Trâm. Khuôn mặt cô lúc này đâu còn xinh đẹp như ngày thừơng mà lem luốc đủ chỗ. Quần áo thì xộc xệch. Bao quanh cô là mấy tên vừa lấy điện thoại gọi cho hắn.
Vì hắn là Jack_ thủ lĩnh của 1 hắc bang lớn nên ngừơi thân thiết với hắn luôn gặp những chuyện không may. – Tao đã 1 mình đến đây như lời mày dặn, giờ thì hãy thả cô ấy ra. – Ha ha… Jack huyền thoại đã đến thật rồi sao? Chắc mày lo cho tính mạng của con nhỏ này lắm chứ gì?_ Tên đại ca cừơi cợt, đặt lữơi dao kề sát cổ Trâm, ra ý cảnh cáo. – Cái ngươi muốn không phải là trả thù vì lần trứơc đã bại dứơi tay ta sao?_ Kiệt siết chặt nắm tay, không dám manh động. – Hừ. Phải, tao muốn mày cũng phải chịu cảnh nhục nhã như tao. Nếu không thì đừng hòng tao tha cho cô bạn gái yêu dấu của mày_ hắn ta nắm lấy tóc của Trâm giựt mạnh. – Á…_ Bị kéo quá đột ngột, Trâm kêu lên thành tiếng. — Hey, nhẹ tay thôi chứ, diễn quá giống thật rồi đấy—_ Trâm thì thầm chỉ đủ để 2 ngừơi nghe Nhưng hắn lại không hề đáp lại. Cô đã thuê đám ngừơi này để diễn màn kịch anh hùng cứu mĩ nhân. – Sao hả? Còn không mau ngoan ngoãn chịu đánh đi, nếu không tao chẳng thể nào giữ nguyên vẹn đựơc khuôn mặt đáng yêu này đâu_ Hắn ta đặt con dao tì lên mặt Trâm. Cảm giác mát lạnh từ con dao truyền đến làm Trâm ý thức đựơc rằng chuyện này rõ ràng là sự thật. Hắn ta đây là muốn từ giả thành thật sao? Trâm bắt đầu cảm thấy sợ hãi. – Đựơc, tụi bay muốn làm gì tao thì làm, miễn sao đừng động đến cô ấy là đựơc_ Kiệt chấp nhận chịu thiệt. Hắn không thể để Trâm chịu thương tổn vì mình đựơc. Những lần trứơc đây cô luôn vì hắn mà bị thương. Có 1 lần Trâm vì đỡ đòn cho hắn mà nằm viện cả tháng trời. – Tụi bay nghe rõ rồi chứ. Còn không mau dần nó 1 trận cho tao_ tụi đàn em nghe lệnh, toàn bộ xông lên bao vây lấy Kiệt. Những tiếng va chạm da thịt vang lên thật rõ ràng. Kiệt chỉ có thể cuộn mình lại để giảm bớt đau đớn. – không. Dừng tay lại… dừng lại đi mà_ Trâm la hét vùng vẫy trong vô vọng. Nhưng bọn chúng không hề ngừng tay mà dừơng như càng hưng phấn hơn. Những tiếng “bốp” “chát” cứ liên tục vang lên không dứt. Kiệt chỉ có thể cuộn mình lại để làm giảm đi cơn đau. Trâm không ngờ mọi chuyện lại trở nên như thế này. Cô chỉ thuê bọn họ diễn kịch thôi mà… Tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này chứ. Tên đại ca đang đứng 1 bên cừơi đắc ý, thầm mắng Trâm ngu ngốc. Mà, có lẽ cô ta không biết hắn có mối thù rất lớn với Kiệt. Và cô vừa tạo điều kiện để hắn thực hiện điều đó đấy. – Mau dừng lại, tôi sẽ trả thêm tiền cho các ngừơi mà_ Trâm tuyệt vọng hét lớn. Tất nhiên là bọn chúng không hề dừng lại vì ngay từ đầu cái họ để ý đến đã không phải là tiền. Nhưng vì Kiệt đã bị đánh cho nửa tỉnh nửa mê nên đã không nghe đựơc những lời này. Sau khi trút hết đựơc cơn giận, bọn chúng bỏ lại 2 ngừơi ở đó rồi đi mất. – Anh Kiệt. Mau tỉnh lại đi. Anh Kiệt…_ Trâm lay mãi mà không thấy Kiệt trả lời nên càng hốt hoảng và sợ hãi. Cô lấy điện thoại ra tay run run bấm lung tung 1 hồi. Do quá rối loạn nên cũng không rõ là mình gọi cho ai nữa. – Trâm? Có gì sao?_ may mắn thay, Đầu bên kia vang lên là tiếng của Khải. – Mau… Cứu lấy anh Kiệt… Không xong rồi_ Trâm quá sợ hãi nên cứ nói đứt quãng. – Bình tĩnh nào, em đang ở đâu?_ Khải trấn an. ….._ Khải phải dỗ dành Trâm rất nhiều cô mới bình tĩnh lại mà nói rõ ràng mọi chuyện. – Đựơc rồi, anh sẽ đến ngay_ Khải bứơc ra khỏi bàn ăn định đi ra ngoài. – Có chuyện gì xảy ra vậy?_ Du tò mò hỏi. Sang cũng vểnh tai lên nghe. – Kiệt gặp chuyện rồi… – Cái gì?_ Du ngạc nhiên đến nỗi làm rớt cả đôi đũa đang cầm trên tay
…. Bệnh viện…. – Hức hức… Tất cả là tại em nên anh ấy mới… Hức…. Nếu anh gặp phải chuyện gì thì… Thì em không muốn sống nữa!_ ở hành ghế chờ ngoài phòng bệnh, Trâm nức nở khóc thành tiếng, tự trách. – Yên tâm đi, Kiệt sẽ ổn thôi mà_ Khải vỗ vỗ vai cô, an ủi. Nhưng Trâm không hề ngừng khóc mà ngựơc lại càng khóc nhiều hơn. Anh ấy bị như vậy không phải là do cô bày ra cái trò ngu ngốc này sao? Nhưng mà… Mấy lần trứơc cô cũng làm như vậy và tất cả đều thành công tốt đẹp mà. Kể cả việc cô che cú đánh đó cho Kiệt rồi nằm viện hơn 1 tháng, tất cả đều do cô sắp xếp cả. Cô muốn Kiệt phải mắc nợ cô để anh ấy không thể nào xa cô đựơc nữa. Nhưng… Lần này, mọi thứ đã đi quá giới hạn rồi. Du, ngay từ khi bứơc vào bệnh viện vẫn cứ 1 mực im lặng đứng dựa lưng vào từơng, nhắm mắt dữơng thần. – Không lo lắng sao?_ Sang nhẹ nhàng bứơc lại gần, hỏi. – Nếu nói không lo lắng thì là giả_ Du vẫn nhắm mắt, điềm nhiên đáp, không nghe ra cảm xúc gì khác thừơng cả. – Nếu đựơc lựa chọn giữa anh và Kiệt thì em sẽ chọn ai?_ Sang im lặng 1 chút rồi mới lên tiếng hỏi. Cậu cảm nhận đựơc, cô không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài của mình. Du hơi sững ngừơi lại vì câu hỏi đột ngột này. Cô mở mắt ra, nhìn Sang. – Về điều gì cơ?_ Du nhìn thẳng vào mắt Sang mà hỏi. – Ngừơi yêu!_ Sang hiểu câu nói của Du, vì bọn họ còn có quan hệ anh em nữa. Nên cô muốn hỏi anh là lực chọn giữa mối quan hệ như thế nào. – Anh muốn biết câu trả lời ngay bây giờ?_ Du trở nên bình tĩnh hơn bao giờ hết. Dừơng như cô đã bị chai lì cảm giác khi nhìn thấy Kiệt cuộn mình nằm đó. Toàn thân, không có lấy đựơc 1 chỗ làm lặn. Khắp ngừơi chỉ có 2 màu xanh tím của vết thương để lại. Điều đó có thể cho thấy Kiệt bị đánh nhiều đến nhừơng nào. Quần áo thì rách nát, nhiều chỗ còn rươm rứơm máu. – Phải, chỗ này rất yên tĩnh, không phải rất thích hợp sao?_ Sang mặt dày nói. Mặc dù biết đây là bệnh viện nhưng khi cậu thấy cô vì lo lắng cho Kiệt mà bật Khóc làm cậu không thể nào bình tĩnh đựơc nữa. – Hừm… Không sao. Không bao lâu nữa tôi cũng sẽ định nói ra tình cảm của mình rồi nên… Nói cho anh biết sớm 1 chút cũng không sao! Ừ… Đấy, ngừơi tôi thích chính là Kiệt_ Du rất thẳng thắn 1 mạch nói ra hết tất cả cảm xúc của mình. – Vậy… Sao!_ Sang mím môi 1 lát rồi mới có thể phun ra 2 chữ. Kết quả này, không phải rõ quá rồi sao? Cậu chỉ muốn xác nhận lại thôi! Nhưng… Không vì thế mà cậu sẽ bỏ cuộc đâu. Từ bỏ bây giờ thì còn quá sớm. – cho hỏi Ngừơi nhà của bệnh nhân Vương Tuấn Kiệt ở đâu ạ?_ ngừơi lên tiếng là cô y tá đứng ngay bên cạnh bác sĩ. – Đây ạ! Tình hình của Em trai cháu ra sao rồi ạ?_ Khải nhanh chóng bứơc đến gần, hỏi. Trâm cũng lật đật lau khô nứơc mắt, đi theo ngay sau anh. – Bệnh nhân bị thâm tím ở tất cả các cơ, vài chỗ bị rách thịt nhưng không nặng lắm. Quan trọng là cậu ấy đã bị gãy 1 cái xương sừơng, trong thời gian ngắn không thể nào di chuyển đựơc. Cậu ấy sẽ phải nằm bệnh viện khá lâu đấy_ Bác sĩ giảng giải. – Cảm ơn bác sĩ rất nhiều ạ_ Khải thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu cảm ơn. Thái độ rất chân thành. Du và Sang vừa đi tới cũng đã nghe đựơc toàn bộ tình hình. – không có gì. Đây là trách nhiệm của chứ mà. haizz… Giới trẻ ngày nay thật là… Chuyện gì cũng lấy bạo lực ra để mà giải quyết nhau_ Ông bác sĩ thở dài ngao ngán, phê phán. Thế rồi, 3 ngừơi cùng vào thăm Kiệt… …. Tuần này kiểm tra nhiều quá nên giờ mới đăng đựơc. Nhưng ta đã bù lại cho mọi ngừơi. Chương này dài tới 2190 từ lận nha! Enjoy the story!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]