Khi Du vừa về đến nhà thì điện thoại lại reo lên.
_ còn chưa kịp để Du cất tiếng thì 1 giọng nói cực kì nhão nhoẹt từ đầu kia vang lên.
- Nhớ á? Thế ngừơi nào chỉ để lại đúng 1 tờ giấy rồi bỏ đi biệt tích hả?_ Vừa nghe giọng ông là cô không kiềm đựơc mà quát lớn.
Nhớ? Có ngừơi bố nào mà vô tâm như vậy không chứ? Mừơi Mấy ngày qua thậm chí còn không chịu gọi về hỏi thăm 1 lần. Cứ thế mà giao cô cho 3 ngừơi xa lạ.
Ông nhỏ giọng ủy khuất nói. Hoàn toàn không có dáng vẻ của 1 ông bố.
- Ba còn nhắc tới chuyện đó trứơc mặt con thì con... Con không thèm nói chuyện với ba nữa luôn đấy_ Du đen mặt. Cái đống áo ngực kinh tởm kia là nỗi ô nhục của cô.
Cảm thấy quăng đi thật uổng phí cho nên Hiện tại chúng còn nằm chình ình trong tủ đồ đấy. Thế mà giờ ông ba lại còn nhắc đến nỗi đau này của cô.
- 2 ngừơi sắp về?_ Nghe đến đây Du cắt lời ông, tò mò đoán.
Trầm mặc.... Xung quanh chỉ còn 1 mảnh cực kì yên tĩnh
- Đã biết_ Du hơi cúi mặt, trả lời. Cộc lốc đáp lại 1 câu rồi dập máy.
Phía bên kia, ông Minh thở dài. Ông biết, mỗi khi cô mà xưng hô cộc lốc không đầu không đuôi như vậy là cô đã giận thật rồi.
Còn Du, Ngay từ đầu cô đã không ủng hộ cuộc hôn nhân này rồi và cũng không thích nổi ngừơi đựơc xưng là mẹ kia.
À mà cô còn chưa đựơc thấy mặt mũi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-toi-la-sac-lang/543385/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.