"Mẹ à...con nhớ mẹ."
Đáng lẽ tôi sẽ lẩm bẩm thêm vài câu nữa nếu không có tiếng gõ cửa bên ngoài, kể cũng lạ, dù sao đây cũng là nhà vệ sinh chung của nhà hàng, lịch sự tới đâu thì cũng không nhất thiết phải làm thế.
"Rầm...rầm...rầm..."
Tiếng gõ cửa đã trở thành tiếng đập mạnh, nó làm tôi giật mình.
- Vào...vào đi ạ...
Cánh cửa bật mở, lững thững đi vào là nguyên một bóng đen trùm kín mặt, chỉ chừa lại hai con mắt.
- Ơ...trong này không có ai đâu ạ...chị cứ tự do mà quẩy đi...
Không hiểu sao tôi có thể phun ra câu ấy trong khi bản thân mình cũng chẳng khác gì bọn vừa chui ra từ lòng đất cả.
Thấy người kia tỏ vẻ không muốn dùng gì mà cứ nhìn chằm chằm vào người tôi, hình như họ cười.
- A em vừa bị ngã thôi ạ, chị đừng để ý.
Người bên kia gật đầu rồi chui tọt vào một buồng vệ sinh.
Nghe lỏm là mất lịch sự nhưng tôi rất muốn biết người kia đang làm gì vì họ thực sự rất bí ẩn, bí ẩn kiểu đặc biệt, và cái lọt vào tai tôi đầu tiên chính là một giọng nam pha chút cọc cằn.
- Giấy vệ sinh đâu hết rồi?
Tôi ngay lập tức lùi ra xa, trong lòng dấy lên một nỗi lo sợ.
- Có lẽ nào là biến thái?
- Biến thái cũng chẳng thèm sàm sỡ cái bộ dạng ngu ngốc của em hiện giờ đâu!!
Giọng nói quen thuộc này thì không lẫn đi đâu được, Nguỵ Tà bước ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-thanh-ban-trai/2434140/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.